Chương 96: Bước tới tiểu điểm.

Hoành Tiếu Hoang bày ra tư thế kì dị không khác gì muốn tự sát nhưng Huỳnh Tảo lại không dám khinh thường. Trong sát na liền cảm nhận tử vong đã ở rất gần, không chần chừ Hỏa Vân Đao giắt bên hông suốt ba ngày ba đêm dù gặp yêu thú hay cạm bẫy đều không đụng đến nay bất đắc dĩ phải xuất ra.

Huỳnh Tảo đao không ra khỏi vỏ mà dùng chính thân đao trảm mạnh xuống mặt đất. Phản lực hất tung cả người hắn lên không trung trước sự ngỡ ngàng của Hoành Tiếu Hoang cùng Tiêu Mẫn Nhi.

Trong lúc hai người vẫn còn sững sờ cứ ngỡ rằng sẽ có một trận ác chiến diễn ra thì kẻ tưởng chừng đang nắm lợi thế trong tay lại chủ động thoái lui.

-Tên dân đen này làm sao biết được bản soái sắp xuất ra sát chiêu mà liều mạng né tránh như vậy chứ?

Không còn bị Huỳnh Tảo gây áp lực Hoành Tiếu Hoang một tay nhẹ nhàng tiếp Hỗn Thiên Chùy Cầu. Ánh mắt nhìn về phía Huỳnh Tảo không còn khinh thường mà chỉ ngập tràn hứng thú.

-Tên họ Hoành khốn kiếp muốn âm bổn thiếu gia?! Nếu không phải ta từng tận mắt chứng kiến Phùng giáo quan thi triển đệ tam thức Lãn Hổ Du Mộng thì e rằng bây giờ đã trở thành oan hồn dưới tay ngươi rồi.

Thì ra động tác tứ chi chạm đất kia lại là thức cuối cùng trong Mãnh Hổ Quyền, cũng là sát chiêu mạnh nhất không phải kẻ nào cũng có thể thi triển. Lãn Hổ Du Mộng.

Huỳnh Tảo cả kinh trong lòng. Sau khi quan sát Phùng giáo quan suýt thi triển ra chiêu này hắn từng cố ý thăm hỏi qua thì biết được. Lãn Hổ Du Mộng không phải chiêu thức bình thường. Muốn bắt trước hình dáng hổ thì dễ nhưng thể hiền ra cái thần của mãnh hổ lại khó khăn vô cùng. Nếu chỉ đơn thuần vẽ bề ngoài thì chiêu này uy lực không có gì nổi trội, cùng lắm thì âm vực hổ gầm chấn cho hai tai chảy máu.

Điều khiến cho Huỳnh Tảo kinh ngạc là vừa rồi hắn dường như đã thấy một đầu mãnh hổ thật sự xuất hiện trước mắt chứ không đơn thuần là phỏng theo vẻ ngoài.

-Tên này quá tà môn rồi, ngay cả Mãnh Hổ Quyền đệ tam trọng cũng có thể thi triễn ra. Không lẽ quyền đầu của Mạnh Lực lợi hại như vậy, có thể biến một tên vô dụng trở thành thiên tài trong nháy mắt ư?

Thầm khó hiểu. Gác đao về bên hông, Huỳnh Tảo liếc mắt nhìn hai người liền không chút do dự quay người phóng đi. Không phải vì hắn sợ không dám đánh một trận cùng Hoành Tiếu Hoang mà là ngại dây dưa với cùng lúc hai kẻ thực lực cao cường. Tiêu Mẫn Nhi tuy không động nhưng Huỳnh Tảo không muốn mang bản thân ra đánh cược.

-Chiến Thiên Học Viện có quá nhiều tai mắt. Ta hiện tại phần thắng không lớn trước mắt lấy danh ngạch đệ nhất trước đã.

Nhìn thấy hành động không chút lưu luyến của Huỳnh Tảo tức thì sát cơ trong mắt Hoành Tiếu Hoang càng lúc càng dày đặc. Tưởng chừng sau khi thoái lui tên tiểu tử kia sẽ hùng hổ đánh tới, thiếu niên trẻ tuổi phong cuồng há bị kẻ khác công kích mà không đáp trả.

-Tên này tuổi còn trẻ mà võ lực cao cường, tâm tư kín đáo như cáo già. Ta gây sự với hắn e rằng đã tự tạo ra cho mình cường địch rồi.

Thầm nghĩ. Hoành Tiếu Hoang cước bộ có chút chậm lại. Hắn nhìn qua Tiêu Mẫn Nhi gần đó cũng có chung suy nghĩ với hắn. Không phải vì bọn họ sợ hãi trước thực lực của Huỳnh Tảo hay là người thiện lương gì. Chỉ là bị hành động mười phần dứt khoát kia của hắn làm cho ngây người khiến bản thân chậm lại một bước.

Hai người bọn họ nhận định không sai, ngay khi đặt chân vào tiểu điểm liền trông thấy thiếu niên trầm tỉnh đứng thẳng như đại trụ. Song thủ hoành trước ngực giữ chiến đao như thể tình nhân.

-Thì ra hắn là một tên cuồng đao không hiểu phong tình. Bản soái thua thiệt trước hắn quả là quá mất mặt rồi.

Hoành Tiếu Hoang lắc đầu cười khẩy, dường như không chiếm được đệ nhất đối với hắn không tính tổn thất gì. Cùng Tiêu Mẫn Nhi hai người song song đi đến gật đầu với các vị thủ vệ đợi sẵn, xem như đồng đệ nhị đi.

Nhanh chóng các nô tài không dám chậm trễ treo trên khuôn mặt là nụ cười nịnh nọt. Bọn chúng biết ba vị trước mắt đây có tỉ lệ rất lớn trở thành bậc đại cao thủ. Hôm nay bỏ chút công sức khiến các vị vui lòng đẹp dạ biết đâu mai này lại một bước lên hương. Cường giả Vũ Tá, Vũ Úy nhổ một bãi nước bọt cũng khiến người thường chết chìm a.

Ba người Huỳnh Tảo được tiếp đãi trọng hậu đồng loạt bước vào bên trong. Vốn xuất thân không tầm thường Hoành Tiếu Hoang, Tiêu Mẫn Nhi không quá để tâm bình thản theo sau nô tài đến chỗ chờ đợi. Còn Huỳnh Tảo dường như lạc vào chốn xa lạ, vô số thứ hắn dù là Huỳnh gia tứ thiếu gia cũng lần đầu được diện kiến.

-Dường như công tử đối với các vật phẩm ở đây đặc biệt rất có hứng thú, hay là để tiểu nhân mạn phép vì công tử hiến ra chút hiểu biết nho nhỏ trợ hứng a.

Tên nô tài này quả nhiên ánh mắt rất độc. Nhanh chóng bắt lấy điểm trọng yếu, đây chính là bản lĩnh lợi hại nhất khiến hắn giữ được một chân tại nơi đây.

-Không cần, ngươi mang lên cho ta ấm trà là được.

Huỳnh Tảo ánh mắt ngây ngô tức khắc thu liễm. Giọng nói vang lên khí thế khiến tên nô tài kia không dám bất tuân, vội vàng co đuôi bỏ chạy.

Huỳnh Tảo thu liễm khí tức. Một chút tiểu mưu, tiểu lược của bọn hạ nhân há có thể qua được mắt hắn. Thế gian không ít kẻ vì miếng ăn mà chém giết, vì tiền tài mà giở thủ đoạn, hay vì cả hai mà cố gắng trèo kéo lấy quan hệ. Bản thân hắn không thù ghét những người này, nhưng không có nghĩa lũ a miêu a cẩu nào cũng có thể trước mặt hắn khoa chân múa tay.

-Ha ha ha tiểu tiện dân, bản soái tuy không ưa thích ngươi nhưng việc làm vừa rồi khiến cho bản soái rất vừa ý. Lũ hạ nhân thì nên tự biết thân biết phận của mình, “trèo cao ngã đau” đạo lí sâu xa trong đó ngươi cũng hiểu rất rõ đi.

Hoành Tiếu Hoang đắc ý.

Gần đó Tiêu Mẫn Nhi chỉ hừ lạnh. Tiểu mĩ nhân này tính tình mười phần trái ngược với tên Hoành công tử bổ bã kia. Số lần nàng cất tiếng còn chưa đếm đủ mười đầu ngón tay, nhưng nhìn từ ý tứ có lẽ nàng đối với việc Huỳnh Tảo dọa chạy tên hạ nhân kia không có hảo cảm.

Huỳnh Tảo ánh mắt dời lên người Hoành Tiếu Hoang, ngữ khí đạm bạc.

-Vị nhân huynh này ắt hẳn là Hoành gia tiểu công tử Hoành Tiếu Hoang chết đi sống lại “vang danh một cõi” đi?!

Hoành Tiếu Hoang chưa kịp đắc chí Huỳnh Tảo lại nói tiếp.

-Lời ngươi nói không sai, chỉ là trong mắt bản công tử đây không có “hạ nhân” mà chỉ có “tiểu nhân”. Tên nô tài bất tài vô dụng đó muốn cùng ta kéo lên quan hệ chỉ là kẻ “tiểu nhân”.

-Còn ngươi… khà khà khà…

Ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một chung trà. Huỳnh Tảo một hơi cạn sạch ý vị thâm trường nhìn qua Hoành Tiếu Hoang sắc mặt từ đỏ sắp chuyển thành tím đen như gan heo.

-Tiện dân, ngươi dám…

Hoành Tiểu Hoang làm sao nghe ra ý vị châm chọc, vừa muốn bộc phát thì ngoài cửa từng đoàn người lũ lượt kéo vào.

Nối bước ba người Huỳnh Tảo không lâu sau những đồng học khác đều bình an đến được tiểu điếm, trong đó có không ít người vẻ ngoài vô cùng chật vật. Nhưng những vết thương cỏn con đó khó lòng lấp mờ đi nét tinh quang hồ hởi trong đôi mắt non nớt của bọn chúng. Bởi lẽ họ biết rằng bản thân đã lọt vào danh sách trăm người đầu tiên đến được đây, tương lai vô hạn lượng đang mở ra trước mắt.

Gian phòng nhanh chóng chật kín người, không lâu sau đó sảnh lớn cũng được lấp đầy. May mắn thay khi tình thế có chút hỗn loạn Chấp Pháp Đội đã hiện thân. Những người này choàng kín hắc bào tựa như “Định Hải Thần Châm” chỉ cần tồn tại liền không xuất hiện bất kì gợn sóng nào.

-E hèm…

Tiếng ho khẽ dễ dàng khiến chúng đệ tử chú ý. Hiện diện trước mắt là một nam nhân vẻ ngoài trung niên, ngũ quan cân đối. Hắn treo trên miệng nụ cười có phần tà khí, song mục bén nhọn nhìn xuống đám thái điểu tận tình đánh giá một phen.

-Không tệ, không tệ. Số đệ tử vượt qua thí luyện còn nhiều hơn ta mong đợi, hay là lần tới ta nên tạo thêm cho chúng một ít thử thách. Biết đâu lại có thu hoạch ngoài ý muốn đi.

Nếu chúng đệ tử biết được ý nghĩ này trong đầu hẳn sẽ có không ít người âm thầm thăm hỏi hắn mười tám đời tổ tông.