Chương 95: Giáp mặt Hoành Tiếu Hoang.

Cạnh bờ hồ có một bụi cây xanh mướt trông vô cùng bình thường. Bỗng tiếng xào xạc vang lên, giữa bụi cây xuất hiện khe hở nhỏ lộ ra đôi mắt của thợ săn.

Gần đó, một đầu Băng Tinh Thiềm Thừ lớn chừng nắm tay người lớn đang ngồi bệ nghễ trên hòn đá trên hồ. Hai mắt lồi xoay vòng theo từng chuyển động của con ruồi vo ve trước mặt.

-Kia rồi, Băng Tinh Thiềm Thừ linh thảo trưởng thành lớn chừng gang tay mọc trên lưng của yêu thú Băng Tinh Thiềm Thừ.

-Tiểu Hắc nhờ đệ.

Huỳnh Tảo âm thầm hài lòng. Quả không uổng phí công sức phục kích nữa ngày của hắn. Nhất phẩm yêu thú không phải là đối thủ của Tiểu Hắc, thân rắn nho nhỏ trườn xuống mặt hồ rồi lẵng lặng không tiếng động tiếp cận đầu yêu thú xấu số kia.

Soạt… yêu thú bị tóm chặt trong nháy mắt. Thân thể đen bóng siết lấy khiến cho sinh linh nho nhỏ không thể phát ra tiếng hét thảm, hơi thở liệm dần rồi mất hút. Tiểu Hắc ngắt lấy linh thảo trên lưng thiềm thừ sau đó một ngụm nuốt xuống yêu thú không còn manh giáp.

Huỳnh Tảo nhìn thấy không khỏi có chút bất đắc dĩ, yêu thạch của nhất tinh yêu thú có thể bán được ngàn lượng bạc.

-Hời… xem như là một chút phí tổn cho đệ đi.

Cầm lấy Băng Tinh Thiềm Thừ linh thảo từ Tiểu Hắc, Huỳnh Tảo khí sắc dần trở nên tốt hơn.

-Ba món đồ vật khảo thí ta đều thu thập đủ, đã đến lúc chạy đi bắt lấy đệ nhất danh ngạch rồi.

Ngọn lửa hưng phấn bùng cháy mãnh liệt. Huỳnh Tảo thân pháp nhẹ nhàng thi triển Linh Xà Bộ lướt đi. Ba ngày trôi qua số lượng đệ tử còn trụ lại không còn nhiều, đây đều là dự tuyển tốt nhất dành cho Đệ Nhất Môn. Lúc này có lẽ chỉ có đệ nhất danh ngạch mới khiến bọn họ nỗi lên hứng thú.

Chạy được nữa canh giờ Huỳnh Tảo không còn nhìn thấy bẫy rập nữa. Những kẻ còn tồn tại đến giờ khắc này không ai yếu nhược. Bọn chúng tự phụ thực lực bản thân khinh thường dùng thủ đoạn bàn môn tả đạo.

-Kẻ ngán đường phía trước còn không tránh ra!!! Bản thiếu gia ra tay sẽ không lưu tình.

Thời khắc quyết định đã điểm, Huỳnh Tảo nhìn thấy tiểu điểm thấp thoáng phía sau tầng lá liền đẩy nhanh tốc độ. Hắn di chuyển nhanh như một con báo khiến không ít đệ tử gần đó thầm lo lắng, biết nếu chỉ đơn thuần so kè tốc độ ắt hẳn không thể ăn được quả ngọt. Chỉ có chặn đường dùng thực lực mạnh mẽ đánh bại mới ngăn cản Huỳnh Tảo tiếp lấy danh ngạch đệ nhất.

-Hữu Cường Mạch.

-Cốt Trảo Thủ.

Hữu thủ co lại thành trảo. Được hai tầng gia cố pháp môn cùng vũ kĩ, Huỳnh Tảo khí thế như hoả diễm mạnh mẽ hất văng một kẻ không biết núi cao biển rộng bất tỉnh đương trường.

-Khốn kiếp, không ngờ ngoài Hoành Tiếu Hoang trở nên cường đại một cách khó tin lại còn xuất hiện một tên ngựa ô không rõ tung tích này.

-Huynh đệ, chúng ta cùng xông lên quyết không để bọn dân đen ngồi lên đầu thế gia đệ tử.

Hơn mười hư ảnh Vũ Thú khí thế ngợp trời bao phủ Huỳnh Tảo vào giữa, bọn chúng muốn dùng uy lực Vũ Thú đè chết hắn.

-Muốn đối phó ta??? Chờ các ngươi đột phá Vũ Binh đỉnh cấp mới đủ tư cách hò hét trước mặt bản thiếu gia.

Huỳnh Tảo tâm cao khí ngạo khịt mũi không xem bọn chúng ra gì.

-Hắc Xà Vũ Thú.

Đoàn người thẫn thờ trong thoáng chốc. Tại khoảng khắc bọn chúng tưởng như đã ngăn cản được bước tiến của hắn thì bỗng nhiên phát hiện tất cả đòn công kích hầu như không phát huy tác dụng.

-Ngươi… ngươi… không thể nào??? Đây là…

Một tên có chút gia thế liền nhận ra không khỏi kinh hoảng hét lớn.

-Nhãn lực không tệ. Mãnh Hổ Quyền, Nộ Hổ Quy Thân.

Sau lưng hiện lên một tầng phòng ngự được dựng lên bởi Cốt Lực. Chỉ trong nháy mắt công kích đánh tới hoàn toàn bị phá giải, nhục thân mạnh mẽ của Huỳnh Tảo không có lấy một chút đau đớn.

Mãnh Hổ Quyền đệ nhị trọng là vương bài giữ mạng của binh sĩ trên chiến trường. Không chỉ cường hoá tấm lưng rắn chắc như mai rùa mà còn có thể trở thành lá chắn càng lướt vô cùng lợi hại.

Công kích bất thành. Tại khoảng khắc do dự đó Huỳnh Tảo tuyệt đối không bỏ lỡ, từng trảo được bao phủ bởi tầng tầng bạch cốt ẩn chứa uy lực kinh người đánh vào nhục thể yếu ớt của bọn chúng.

Đám người thân mang trọng thương nhưng không bị đánh vào yếu điểm vẫn còn bảo toàn tính mạng nằm la liệt trên nền đất. Huỳnh Tảo ánh mắt không thèm liếc qua bọn chúng, thân người lướt đi thật nhanh. Trong rừng rậm này nán lại ở một nơi càng lâu thì sẽ càng nguy hiểm.

Tràn cảnh thảm liệt lọt vào mắt không ít người, ánh mắt kiên kị dần hiện rõ. Lúc này nhiều kẻ ban đầu nuôi dưỡng tâm tư cắp nhặt chỗ tốt cũng phải thu liễm. Bởi lẽ không có kẻ nào ngu ngốc lại muốn đứng ra trở thành binh tốt cản đường hắn làm lợi cho kẻ phía sau.

-Kẻ kia không phải là Thí Luyện đệ tử được lấp vào cho đủ quân số hay sao? Tại sao hắn lại lợi hại như vậy?

-Còn Mãnh Hổ Quyền đệ nhị trọng Nộ Hổ Quy Thân kia nữa, hắn thật sự chỉ vừa bước vào Chiến Thiên Học Viện thôi ư?

-…

Vô số tiếng thảo luận diễn ra từ chúng đệ tử đương nhiên sẽ không thể thoát khỏi tai Chấp Pháp Quân. Giờ khắc này đã có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, có ngờ vực, có đánh giá, cũng có cả kiên kị.

Mặc cho kẻ ngoài bàn tán Huỳnh Tảo vẫn chăm chăm chạy đi. Soạt!!! Ra khỏi rừng cây rậm rạp chờ đón hắn là tiểu điểm được dựng lên bởi hàng loạt thân cây thô to. Gọi là tiểu điểm nhưng diện tích không nhỏ có thể thu lưu cả trăm người, ngoài cổng lớn còn có tiêu chí thuộc về Chiến Thiên Học Viện.

Chưa kịp vui mừng ngay phía sau đồng loạt xuất hiện hai bóng người đồng thời phóng ra, mà trùng hợp thay hai người này Huỳnh Tảo đều nhận biết.

-Ha ha ha bản soái còn tưởng rằng thí luyện lần này chỉ có Tiêu tiểu thư mới xứng làm đối thủ, thật không ngờ còn có kẻ nhanh chân hơn cả chúng ta.

Giọng nói hèn mòn cùng cực như muốn đánh vào tai Huỳnh Tảo kia xuất phát từ ngọn nguồn khiến Mạnh Lực phải bỏ trốn. Hoành Tiếu Hoang mắt nhỏ khẽ liếc Huỳnh Tảo nhưng không chút hứng thú lại nhìn qua vị cô nương vóc người thanh mảnh liếm môi mấy lượt.

-Hừ.

Vị tiểu cô nương kia diện võ phục không những không mất đi vẻ mị hoặc yêu kiều vốn có. Thậm chí với khí chất này nàng tựa như nữ chiến tướng xinh đẹp, đóa hoa rực rỡ nhất trong hàng vạn đóa hoa.

-Tiêu Mẫn Nhi!!! Thì ra nàng ta lợi hại như vậy, chẳng trách khí chất khi tham gia khảo nghiệm sát hạch lại ung dung vô cùng.

Huỳnh Tảo thoáng kinh ngạc. Ngoài danh tự Tiêu Mẫn Nhi hắn đối với thân thế của nàng hoàn toàn mù tịch.

-Này này!!! Tiểu tử ngươi đừng có đánh chủ ý lên nữ nhân của bản soái, có tin bản soái liền móc hai mắt chó của ngươi ra không?!

Bị lời lẽ thô thiển của hắn công kích Huỳnh Tảo vẻ mặt tự nhiên như không. Nhưng trong lòng hắn lại trái ngược, tựa như thể hoả diệm muốn trực phun trào mà bất đắc dĩ phải kiềm nén lại.

-Lúc này chưa phải thời điểm gây chuyện, ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.

Hít sâu một hơi khôi phục lãnh tỉnh. Cước bộ không gián đoạn, đồng thời không quên đề phòng hai người này đang dần thu hẹp khoảng cách với hắn.

Bị Huỳnh Tảo ngó lơ Hoành Tiếu Hoang bản tánh kiêu căng há có thể bỏ qua. Khóe miệng cong lên thành nụ cười thâm độc, song thủ vốn trống trơn bất ngờ xuất hiện Hỗn Thiên Chùy Cầu.

-Dân đen đáng chết dám bất kính với bản soái, để bản soái phế đi ngươi.

Cử chỉ không hợp nhãn liền nỗi sát tâm, Hoành Tiếu Hoang hành động càng lúc càng bá đạo khác xa hắn trước kia một trời một vực.

-Không nhẫn nại được rồi sao?

Huỳnh Tảo tuy không quay đầu nhìn lại nhưng hắn phát hiện bóng đen thiết cầu đang dần lớn lên dưới chân trên gương mặt thoáng hiện lên nét lăng lệ hiếm thấy.

-Cẩn trọng sau lưng ngươi.

Nhận thấy Huỳnh Tảo hoàn toàn không lí đến khối thiết cầu đang lơ lững trên đầu càng lúc càng tiến đến gần hơn, sắc mặt của Tiêu Mẫn Nhi khẽ biến không kiềm được kinh hô cảnh báo.

Song mục hèn mọn của Hoành Tiếu Hoang nheo lại sắc bén như lưỡi dao. Hắn không vì một chiêu sắp đắc thủ mà lơi lỏng bởi vì trong tâm thức hắn nhận ra tên lạ mặt kia rất không đơn giản.

Sau thoáng chốc quả nhiên hắn nhận định đã đúng. Huỳnh Tảo nhẹ nhàng xoay người đưa lưng ra chống đỡ. Không sai, hắn dùng chính nhục thể nhân loại ngạnh kháng thiết cầu hơn trăm cân thứ vừa hoàn toàn phế đi quyền đầu của một đệ tử Vũ Binh thượng đẵng mới vài ngày trước đó.

Nhưng điều không ai ngờ đến là Huỳnh Tảo thật sự làm được, nhục thể được mài giũa điên cuồng mỗi ngày trở nên dẻo dai khó tin. Một luồng xung khí bao bộc lấy tấm lưng vạm vỡ của hắn đẩy lùi thiết cầu đòi mạng kia ném trả về chính chủ nhân của nó.

-Nộ Hổ Quy Thân!!!

Hoành Tiếu Hoang tức khắc nhận ra thủ đoạn Huỳnh Tảo thi triển liền hét lên kinh ngạc.

Không dừng ở đó Huỳnh Tảo cũng không phải hạng thiện nam tín nữ để mặc kẻ khác tùy ý nhào nặn. Khi thiết cầu vừa bắn trả lại thì gần như đồng thời cước bộ chuyển hướng trong tích tắc.

-Du Long Bộ. Hỏa Long Mãnh Tiến.

Ngay tức khắc Hoành Tiếu Hoang từ thế công ban đầu lại rơi vào tình thế gọng kiềm. Phía trên thiết cầu nặng trăm cân nếu không bắt lấy để tùy tiện đánh vào người dù không chết cũng phải trọng thương. Còn bên dưới Huỳnh Tảo cốt trảo đã gần kề bên người, trảo này mang lại cho hắn uy hiếp thậm chí còn lớn hơn thiết cầu kia.

Kết cục tưởng chừng như đã được định đoạt thì Hoành Tiếu Hoang trên miệng bỗng treo nụ cười nhạt.

-Dân đen ngu xuẩn tưởng rằng luyện thành Mãnh Hổ Quyền đệ nhị tầng là có thể vỗ ngực tự cho mình vô địch thiên hạ.

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc Hoành Tiếu Hoang gặp nguy không hoảng. Hắn hạ mình dùng tứ chi bám chặt xuống nền đất, lưng duỗi thẳng, cái cổ ngẫn cao. Từ đằng sau hư ảnh mãnh hổ uy nghiêm xuất hiện, gương mặt hắn cười như không cười dùng ánh mắt ngập tràn sát khí nhìn đến Huỳnh Tảo.