Chương 94: Bẫy rập ngáng đường.

Hôm nay vẫn như bao ngày Huỳnh Tảo thân pháp uyển chuyển phi người qua lại trên tầng tầng lá cây dựa theo tính toán mục tiêu phía trước đã rất gần. Thân thủ đứng khựng lại…

-Ha ha ha các ngươi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa rồi a.

Hòn đá giấu sau lưng không ngần ngại ném ra. Dùng man lực tiếp cận Vũ Trưởng, Huỳnh Tảo kích phát Hữu Cường Mạch khiến hòn đá tựa như thoát ra từ một khẩu thần công làm cho bóng người núp sau gốc cây không kịp trở tay.

-A… a… a…

Từ trên ngọn cây cao hàng chục thước thân người đập mạnh xuống mặt đất. Dù có tu vi Vũ Binh trung kì nhưng thụ phải một đòn tập kích từ Huỳnh Tảo không chết cũng phải nằm liệt giường mấy tháng.

-Thủ Trí Mạch khai!!!

-Tiểu Hắc bọn chúng có sáu người chúng ta chia ra hạ từng tên một… đừng có lấy mạng bọn chúng.

Mở ra Thủ Trí Mạch, Huỳnh Tảo giác quan nhanh nhạy gấp mười lần. Dựa vào hơi thở cùng sự khác biệt cho dù là nhỏ nhất cũng đủ để hắn biết được nơi có người tập kích. Tiểu Hắc lại vô cùng phối hợp trong nháy mắt thả lỏng cơ thể bí mật rơi xuống một người đang giấu mình ở tầng lá bên dưới…

-Khốn kiếp hắn hạ Vũ Khiên chỉ bằng ném đá, hắn không phải là thí luyện đệ tử được gộp vào cho đủ quân số hay sao?

Mạnh Lực lỡ tay giết người còn là huyết mạch Hoành gia cả Chiến Thiên Học Viện không ai không biết. Còn tên thí luyện đệ tử cùng phòng cũng chỉ là ngọn cỏ ven đường không động nỗi một ngọn gió. Bọn chúng nhận ra Huỳnh Tảo cũng bởi vì trong danh sách khảo thí chỉ độc mỗi hắn là thí luyện đệ tử không khỏi làm cho kẻ khác khinh thường.

Những kẻ này thực lực không có gì nỗi bật bèn tìm cách liên hợp đánh hạ đơn độc đệ tử. Bước vào Đệ Nhất Môn chỉ lấy trăm người so với hơn mấy ngàn đệ tử sát hạch… hạ được một người khả năng thắng lớn của bọn chúng càng tăng.

Tên đệ tử mặt nhọn phục kích bên dưới Huỳnh Tảo sau khi chứng kiến đồng bạn bị thương thảm trọng không khỏi chùn tay.

-Ta… ta đá phải thiết bản rồi, lúc này không thể chính diện đối mặt với hắn.

Ý định bỏ mặt đồng bạn một mình tẩu thoát vừa chợt lóe lên trong đầu thì trảo thủ từ đâu đánh tới. Công kích quá bất ngờ khiến hắn không kịp trở tay, đầu lâu, dưới bụng chiêu thức Mãnh Hổ Liệp Ưng song trùng công kích thế không thể đỡ.

-Tôm cá nhãi nhép mà dám cả gan đi làm chuyện cướp đường này. Vận khí của các ngươi còn tốt không nãy sinh sát ý. Nếu không thì…

Huỳnh Tảo hừ lạnh ném ra một khẩu pháo sáng. Hắn không có ý giết người nhưng cứ để mặt bọn chúng thân thể tàn tạ giữa nơi rừng thiên nước độc này so với sát nhân cũng không kém là bao.

Pháo hiệu được phóng lên không lâu ba bóng người hiện thân, y phục trên người tới từ Chấp Pháp Đội .

-Hoàng Tiêu Dăng Thú Ảnh. Bách Vạn Phân Thân.

Một người trong số chúng triệu hồi ra Thú Ảnh là một đầu hoàng dăng (ruồi vàng) hình thể thập phần khó nhìn, xấu xí là vậy nhưng thủ đoạn thần thông thiên phú của hắn thật sự khiến ta trông mà thèm muốn. Hoàng dăng to lớn phân tách ra hàng vạn tiểu hoàng dăng, dù là khe hẹp hay kẻ lá chỉ cần phân thân vũ thú của hắn có khả năng đi tới thì không gì thoát khỏi hắn tai mắt.

-Tìm ra rồi!!! Có sáu đệ tử, tất cả bọn họ đều bị đánh gục không nguy hiểm tới tính mạng.

Ba người thầm may mắn từ những nơi bọn chúng mai phục, kéo từng người còn ôm lấy thương thế mà rên rĩ không thôi.

-Khẳng định là mai phục bất thành còn bị phản sát.

Bọn hắn làm sao không nhìn ra, lần thí luyện nào cũng xuất hiện những tên bạo gan đi làm những chuyện đen tối không muốn để người khác phát hiện.

-Ha ha ha không biết bọn chúng đã đá trúng thiết bản nào mà lại rơi xuống thảm trạng này.

Xem xét sáu người thương thế, dấu vết để lại hoàn toàn “nhất kích tất sát” ra tay thanh thoát không để lộ bất kì sơ hở nào. Càng khiến bọn hắn trầm trồ vì lực xuất ra được khống chế mười phần tinh diệu. Mạnh thêm một phân liền nguy kịch tới tính mạng, yếu hơn một phân đối thủ sẽ còn lưu lực phản đòn.

-Hành động dứt khoát, lãnh tĩnh nhưng lại không đi quá giới hạn. Bao năm rồi ta mới lại được nhìn thấy trong hàng đệ tử đi ra một kẻ tiền đồ vô lượng a.

-Phái một người đuổi theo, chúng ta phải quan sát hắn bẩm báo lên cho đại nhân.

Huỳnh Tảo nào biết hắn tận lực điệu thấp nhưng cuối cùng lại khiến kẻ khác chú ý, từng bước chân nhẹ nhàng lách qua kẻ lá. Huỳnh Tảo hai tay bám chặt lấy thân cây sau đó phóng người lên cao.

-Băng Tiêm Thiềm Thừ linh dược nhất phẩm, là linh dược duy nhất nhập phẩm trong ba thứ tài liệu khảo thí đề ra. Căn linh dược này bán rẻ cũng mấy ngàn lượng bạc, thật sự không nỡ đưa ra a.

Huỳnh Tảo luyến tiếc khi nghĩ tới linh dược quý hiếm bậc này phải lấy ra nộp lên học viện. Nhưng hắn biết phân nặng nhẹ, linh dược sau này cảnh giới đột phá muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu. Mục tiêu trước mắt là phải bắt được thứ hạng cao nhất, vừa hoàn thành sư tôn nhiệm vụ, vừa bắt lấy nhị phẩm binh khí quý giá.

Tài liệu đầy đủ, Huỳnh Tảo chuyển hướng Đông mà đi. Không ngoài dự đoán chuyến hành trình vô cùng thuận lợi, Huỳnh Tảo nhẹ nhàng tránh thoát khỏi nguy hiểm tựa như hắn đã thuộc nằm lòng khu rừng này. Số yêu thú chết trên tay hắn cũng không ít, nhưng ngoài việc đào đi yêu thạch lẫn Huỳnh Tảo và Tiểu Hắc đều không hướng thi thể ra tay.

-Nơi này có vẻ đã trở nên nhộn nhịp hơn rồi. Có lẽ không ít đệ tử nổi bật đều tìm tới đây a.

Dù có che giấu tung tích kín kẻ cách mấy nhưng dưới Thủ Trí Mạch soi rọi, dấu vết nhân loại xung quanh đều hiện ra rõ ràng trong mắt Huỳnh Tảo.

-Hắn… hắn vậy mà tránh thoát hoàn toàn bẫy rạp chúng ta giăng ra…

-Sao có thể? Có phải ngươi lười biếng không là theo lời ta căn dặn phải không??

-Không! Ta thề là ta đã kiểm tra lại nhiều lần không suất hiện chút sai sót nào, chỉ là không ngờ tên đó lại…

Càng tới gần vạch đích nhiều kẻ không tìm đủ tài liệu biết bản thân dù có tới sớm hơn đi chăng nữa kết cục vẫn một màu ảm đạm. Bọn chúng không phải kẻ nào cũng trùng hợp cất giữ những tài liệu định ra hay như Huỳnh Tảo luôn được hai vị sư tôn thần thông quản đại kè kè bên mình.

Phương cách cuối cùng chính là triệt hạ càng nhiều càng tốt, đệ tử xuất hiện ở nơi đây chín phần thân gia đầy đủ. Nếu tình cờ những người này nắm giữ tài liệu mà bọn chúng cần liền một bước lên mây.

-Khốn kiếp, ngươi nghĩ ta tin lời ngươi nói sao? Số bẫy này ta… ah… ah…

Tên cầm đầu phẫn nộ bước lại gần. Bẫy rạp quả nhiên không tệ, hắn chỉ vừa khẻ chạm liền kích hoạt cơ quan. Một cái lưới gắn đầy những lưỡi dao sắc bén chụp lấy toàn thân, hắn thống khổ nhưng càng giãy giụa vết thương càng nặng nề.

-Sư… sư huynh…

-Các ngươi lui ra!!!

Người của Chấp Pháp Đội ẩn nấp gần đó bất đắc dĩ hiện thân, hắn hai ngón tay hóa thành yêu vuốt nhẹ nhàng phá tung lưới bẫy kịp thời giữ lại tính mạng của kẻ kia.

-Hai người các ngươi bị giáng xuống thành Thí Luyện đệ tử. Bẫy người bất thành lại còn hại mình, hại cả đồng bạn. Phế vật.

Một người lãnh khốc phát ra thanh âm ồm ồm phán định số mệnh của hai người bọn chúng.