Chương 93: Hùng yêu tập kích.

Thanh Thiên Lâm dù chỉ là khu vực ngoại vi nhưng lại có những năm suốt nhiều năm nhân loại chưa hề đặt chân đến. Không lạ gì khi địa đồ mỗi nơi lại ghi chép mỗi khác, thậm chí là không hoàn chỉnh nhưng vẫn được nhiều người hoang nghênh.

Huỳnh Tảo có lẽ là ngoại lệ hiếm hoi, hắn chưa từng dụng tới địa đồ nguyên nhân một phần bởi vì có sự tồn tại của nhị vị sư tôn ngoài ra không thể không kể đến ngũ quan tinh tường được trời phú.

-Hơi thở này… phía trước có yêu thú.

Lỗ mũi thính nhạy bắt được tia mùi hương khác lạ Huỳnh Tảo bước chân chậm lại, song mục tinh tường quét qua một hồi liền tập trung tại thân cây dường như bị cào xé trở nên tàn tạ.

-Nhựa cây vẫn còn ướt, đây là tập tính của hùng yêu. Đầu yêu thú này hẳn là chưa đi xa.

Tìm đường khác vòng qua, năng lực sinh tồn được Huỳnh Tảo không ngừng tự bản thân trui rèn. Nếu không phải lọt vào tình trạng bất đắc dĩ, cùng yêu thú tử chiến giữa nơi rừng thiên nước độc này là thiên địa hạ sách.

Bản lĩnh có chút cao cường nhưng không phải lúc nào Huỳnh Tảo đều dễ dàng thoát thân. Đối với yêu thú bản tính lãnh thổ rất cao chỉ cần không tự tiện xâm nhập sẽ không xuất hiện nguy hiểm. Chỉ là không sợ vạn nhất lại sợ nhất vạn, yêu thú linh trí không cao nhưng vẫn xuất hiện cá thể hi hữu ranh ma khó ngờ.

-Yêu thú!!!

-Hắc Xà Vũ Thú… Nộ Hổ Quy Thân!!!

Huỳnh Tảo kinh nghi hét lớn. Không dám chậm trễ hắn liều mạng vận chuyển Cốt Lực điên cuồng thôi động Mãnh Hổ Quyền đệ nhị thức Mãnh Hổ Quy Thân. Tại khoảng khắc hung hiểm Huỳnh Tảo quay lưng nhằm che chở tất cả những vị trí yếu hại phía sau, đồng thời một luồng cương lực thật lớn trần trụi đối kháng với yêu thú.

Ầm… yêu thú trời sinh man lực hơn người, tuy Huỳnh Tảo sở hữu lực lượng không tầm thường nhưng dư uy của một trảo kia cũng đủ khiến toàn thân run rẫy.

-Hữu Cường Mạch kích phát.

-Thủ Trí Mạch kích phát.

Huỳnh Tảo không dám lơ là, ngay tức khắc bạo lộ ra thực lực chân chính. Hùng Yêu kia không chỉ giảo hoạt cố ý để lộ dấu vết sau đó lại ẩn mình gần đó hòng giăng bẩy con mồi, ngay cả thực lực cũng không yếu nhược. Dù là Vũ Binh hậu kì Huỳnh Tảo cũng có năng lực nhẹ nhàng chống đỡ nhưng chỉ qua một lần giao chiến đã khiến bản thân rời vào thế hạ phong.

-Hùng yêu này lợi hại e rằng đã sớm cực hạn nhất phẩm yêu thú rồi. Nếu ta không cẩn trọng sợ rằng tính mạng cũng không giữ được.

Dù hắn chưa từng cùng Vũ Trưởng giao thủ qua nhưng chưa ăn thịt heo cũng phải nhìn thấy heo chạy đi, không ít lần trông thấy tiền bối trong tộc giao chiến Huỳnh Tảo ngầm khẳng định đầu yêu thú kia đã vô hạn đạt tới nhị tinh, sở hữu thực lực Vũ Trưởng khủng bố.

Man lực tăng trưởng ba thành. Dưới Hữu Cường Mạch tác dụng Huỳnh Tảo liều mạng chống đỡ một kích kia lần nữa đánh tới. Từng đòn công kích như vũ bảo yêu thú không chỉ mạnh mẽ mà tốc độ ra đòn cũng không thua kém khiến Huỳnh Tảo không tài nào tránh né chỉ có thể không ngừng thoái lui.

Sau khi Thủ Trí Mạch cũng được kích phát đồng thời so về tốc độ không thể nào phân cao thấp nhưng trận chiến càng kéo dài rõ ràng Huỳnh Tảo dần chiếm được ưu thế. Linh trí dù có cao tới đâu nhưng yêu thú vẫn là yêu thú khó lòng cùng nhân loại đánh đồng, Huỳnh Tảo quyền cước càng lúc càng thông thuận tựa như nước chảy mây trôi.

-Ta vậy mà có thể đoán trước được phương hướng công kích, điều này trước kia chưa từng xuất hiện qua. Không lẽ đây là lợi ích do Thủ Trí Mạch mang lại?

Huỳnh Tảo tiên đoán không sai Thủ Trí Mạch được xưng tụng trọng yếu nhất trong Ngũ Phân Trọng Mạch há là nói chơi. Công dụng không như tứ mạch kia dễ dàng nhận thấy, Thủ Trí Mạch chỉ gia tăng một phần rất nhỏ thậm chí nếu không dụng tâm tra xét cũng khó lòng nhận ra.

Tuy nhỏ bé nhưng Thủ Trí Mạch lại đánh vào những điểm trọng yếu nhất tựa như thần hồn lúc này. Không ít đòn công kích lí ra đã đánh vào điểm chí mạng lại được Huỳnh Tảo trong sát na tránh khỏi nhờ thế mà hắn chỉ thụ thương chứ không đoạn tuyệt hơi thở mà nằm xuống.

Song mục mở lớn, Huỳnh Tảo nhìn chăm chăm hùng thủ to lớn từ phía sau vỗ tới sau ót. Chỉ cần dính phải một đòn này hắn đầu lâu liền vỡ toan như trái dưa hấu kết cục thảm khốc vô cùng. Đứng giữa lằn ranh sinh tử, nhục thể bỗng nhiên linh động khác thường. Huỳnh Tảo hữu thủ đánh mạnh xuống đất tạo lực phản chấn đánh văng cơ thể lên cao xảo hợp tránh được một kích chí mạng.

-Ah ha ha ha… phấn khích a. Súc sinh ngu độn, để bản thiếu gia vờn chết ngươi.

Hùng Yêu dường như hiểu thấu nhân loại ngôn ngữ, nhục thân mạnh mẽ càng đánh càng hăng. Nhân loại trước mắt này trơn trượt tựa như lươn đồng dạng, rõ ràng đã vô số lần dồn ép hắn vào chỗ chết nhưng con mồi này lại từ cửa hiểm lấy cái giá cực nhỏ thoát thân. Hùng Yêu hoành hành ngang dọc suốt mấy dặm quanh đây không đối thủ ấy vậy mà lại bị tồn tại yếu ớt kia nhục nhã.

Song thủ vận dụng xích vũ kĩ mà Huỳnh Tảo thông hiểu nhất Cốt Trảo Thủ, hai chân lại ứng theo vũ kĩ Du Long Bộ xuất ra Du Long Hí Thủy bám sát theo yêu thú như vòi trong xương biến lợi thế thân hình to lớn của Hùng Yêu trở thành điểm yếu chí mạng vô phương tránh né trảo thủ của hắn.

Gừ… xung quanh sau khi hứng chịu sự tàn phá của một người một yêu đã trở nên hoang tàng. Huỳnh Tảo y phục xộc xệch, trên người xuất hiện không ít vết thương ngây người một chỗ. Cách hắn không tới mười bước Hùng Yêu thảm trạng còn tồi tệ hơn, nhục thể to lớn bị bao phủ bởi huyết dịch. Dưới bụng là một vết thương rợn người có thể nhìn thấy nội tạng bên trong. Hùng Yêu phát ra từng tiếng gầm kinh hãi nhưng rồi cũng không gắng chịu được bao lâu cũng đành tuyệt khí bỏ mình.

-Yêu thú thực lực tiếp cận Vũ Trưởng… ha ha ha ha ha ……………

Huỳnh Tảo cất cao giọng cười như điên. Chỉ mấy tháng trước thôi Vũ Trưởng là tồn tại phi phàm mà hắn chỉ có thể nhìn lên. Bản thân thực lực yếu nhược còn làm liên lụy tới nhị ca Huỳnh Thiên Hùng, kẻ khiến nhị ca hắn thụ trọng thương đích xác là một tên Vũ Trưởng không rõ danh tính.

-Lần sau trở về Cốt Thảo điền trang cho dù có lật tung ngoại vi Thanh Thiên Lâm ta cũng phải tìm bằng được ngươi trả thù cho nhị ca.

Nuốt xuống Liệu Thương Đan được vô số vũ giả chào đón, thương thế trên người Huỳnh Tảo nhanh chóng ngừng chảy máu, thậm chí còn có dấu hiệu khép lại tốc độ này nếu để hắn tự mình khôi phục quả thật chậm hơn rất nhiều.

Đối với đệ tử thông thường mấy mươi dặm lưu lạc trong Thanh Thiên Lâm không phải là chuyện đơn giản, chỉ qua hai ngày gần non nữa số lượng đệ tử không chịu được rừng thiên nước độc hành hạ chấp nhận buông tay đầu hàng phóng ra pháo sáng cầu cứu.

Huỳnh Tảo thỉnh thoảng phát hiện có người lén lút quan sát nhưng đại sư tôn nhận định bọn họ không có ác ý nên hắn cũng giả bộ làm ngơ như chưa từng phát hiện. Tại Chiến Thiên Học Viện hàng năm đệ tử không may bỏ mạng trong lúc chấp hành nhiệm vụ thỉnh thoảng vẫn có xảy ra cũng vì lí do đó mà cao tầng đều cắc cử không ít ngươi đi theo giám sát nhưng vẫn không thể nào bao quát tuyệt đối.

Soạt…

-Có người…???

Hắn sợ hãi quay đầu, phía sau không có ai nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm cơn đau điếng như bị mũi châm đâm vào người khiến hắn không khỏi hoảng sợ hét lên… Tiểu Hắc nháy mắt liền trườn đi tìm tới chỗ những kẻ khác đang ẩn nấp.

Bên kia chiến tuyến Huỳnh Tảo cũng không chịu thua kém. Thân pháp mau lẹ khác thường khiến hắn dễ dàng tìm tới nơi có người ẩn nấu. Bọn chúng thực lực nhỏ yếu ngay cả Vũ Binh hậu kì còn chưa đạt tới nên dễ dàng bị hạ như lấy vật trong túi mà thôi.