Chương 92: Ám toán, Sát nhân.

Trời đã về khuya tiếng củi lửa tí tách làm át đi âm thanh gió thổi rít rào, Huỳnh Tảo ngồi trước Chấp Pháp trưởng lão không dám manh động ngoan ngoãn chăm chú lắng nghe.

-Muốn được chấp hành nhiệm vụ không phải là chuyện đơn giản, ngoài thực lực rào cản lớn nhất lại đặt ở chính đội quân mà Du Binh được chỉ định. Có không ít Du Binh nắm trong tay chứng nhận từ triều đình nhưng phải ôm lấy nhục nhã quay về. Những chuyện này chính ngươi tự mình trãi nghiệm hẳn là vô cùng thú vị a.

-Muốn trở thành Du Binh phải hội đủ ba điều kiện. Tốt nghiệp Chiến Thiên Học Viện, hoàn thành nhiệm vụ thử thách, cuối cùng phải được một vị Thiên Nhân tướng quân đề cử.

Thiên Nhân tướng quân lãnh đạo một ngàn tinh binh, chức vị chỉ thấp hơn thành chủ đại thành một bậc. Chấp Pháp trưởng lão đưa ra một phong thư, hắn hướng Huỳnh Tảo đưa tới mỉm cười đầy bí ẩn.

-Bẩm trưởng lão, đây là… ?

-Đây là điều kiện thứ ba, tiểu tử bản tướng xem trọng ngươi. Nếu trong vòng ba năm tới ngươi đột phá Vũ Úy rời khỏi Chiến Thiên Học Viện hãy tới Mộc Hỏa Thành phía Tây cách đây hai ngàn dặm. Nơi đó ngươi sẽ tìm thấy cơ hội đột phá Vũ Tá… thậm chí trở thành Vũ Tướng cũng không phải nói suông.

Cầm lấy phong thư đề cử Huỳnh Tảo trong đầu không khỏi hoang mang. Ba năm… đột phá Vũ Úy?

Huỳnh Tảo còn đang ngỡ ngàng thì Chấp Pháp trưởng lão thân pháp cao cường đã rời đi không gây ra một chút động tĩnh nào.

Một đêm cứ như vậy trôi qua yên bình Huỳnh Tảo sau khi thu dọn xung quanh, tháo gỡ bẫy rạp đã dựng đêm qua ném chúng vào túi không gian.

-Những kẻ gà đất chó sành hôm qua đều đã bị quét sạch, giờ đây hẳn chỉ còn lại toàn là cao thủ đi.

Sống sót qua một đêm tại Thanh Thiên Lâm là lời khẳng định chân thật nhất về bản lĩnh của võ giả. Huỳnh Tảo tiên đoán không sai, chỉ sau một ngày đêm mà quân số đệ tử chỉ còn sót lại ba thành, tỉ lệ đào thải này quá khủng khiếp.

-Mười dặm xuyên qua Thanh Thiên Lâm nhanh nhất cũng phải mất năm ngày, ta cũng không thể thụt lùi lại phía sau. Nhanh chóng tìm đủ vật phẩm, vị trí đệ nhất này… nhị tinh binh khí, bản thiếu không để kẻ khác có được ngươi.

Binh khí cao đẳng nhất mà Huỳnh Tảo từng tận mắt diện kiến cũng chỉ dừng lại tại nhị tinh, mà chiến đao trong tay hắn Hỏa Vân Đao cũng là một thanh nhị tinh binh khí. Sớm đã kinh qua không ít trận chiến Huỳnh Tảo càng nhận thấy binh khí mạnh mẽ vô cùng trọng yếu.

-Ha ha ha Tuyết Nguyệt Thảo đây rồi, thứ này quá thông thường dễ dàng tìm thấy a.

Bước vài bước lại phát hiện không ít linh dược, Thanh Thiên Lâm chính là một bảo tàng sống đâu đâu cũng là bảo vật. Nếu không phải nơi đây quá hung hiểm e rằng người người, nhà nhà đã đổ xô vào đây lấy cho bằng hết.

Tiểu Hắc cuộn mình trên tay xuất hiện dị trạng, Huỳnh Tảo liều mạng nghiêng người qua một bên trong khoảng khắc tránh thoát khỏi tiểu đao cắm phập vào nơi hắn vừa đứng.

-Là kẻ nào!!!

Quả nhiên có người nhân lúc hắn cúi người thu thập linh dược mà ra tay phục kích. Nếu không phải Tiểu Hắc sớm báo động, trúng một chiêu này dù không chết cũng phải bị phế bỏ.

Gặp nguy không loạn, trong sát na thoát khỏi lưỡi hái tử thần Huỳnh Tảo lần đầu kích phát thủ đoạn mà hắn mới có được… Thủ Thiên Mạch trong Ngũ Phân Trọng Mạch. Tất cả mọi chuyển động nội trong mười bước chân đều bị Huỳnh Tảo nắm lấy.

-Bên kia sao? Tiểu Hắc chúng ta cùng đi.

Phóng người vượt qua bụi cây, bóng đen cũng từ đó lao ra. Một đường truy bắt được khơi màu. Huỳnh Tảo nhiều lần sinh tồn trong Thanh Thiên Lâm nên thân pháp đã vô cùng quen thuộc, đu người trên cây không khác gì chạy trên đất bằng.

Bóng đen cũng nhận thấy điều bất ổn, khoảng cách hai bên rất nhanh chóng bị thu hẹp. Hắn thần tình không khỏi gấp gáp, nhân lúc xoay mình chuyển hướng tiểu đao thuần thục được phóng ra. Rõ ràng hắn đã sớm quen với việc tiềm hành ám sát này.

-Ngươi nghĩ rằng chỉ có bản thân mới biết ám sát kẻ khác đi?

Huỳnh Tảo chật vật né tránh tiểu đao khiến bước chân lỡ nhịp tốc độ suy giảm rõ rệt. Nhưng lại không vì đó mà lo lắng, nụ cười ẩn ẩn sự huyền bí khiến óng đen kia lo lắng.

-A… từ lúc nào mà…

Tiểu Hắc trong Thanh Thiên Lâm không khác gì như cá gặp nước tốc độ sớm đã vượt qua Huỳnh Tảo mấy lần. Lợi dụng hắc y công kích mà xuất thủ, nanh độc cắm chặt vào bả vai khiến hắn kinh hãi khôn cùng, bước chân loạng choạng rơi xuống mặt đất.

-Ha ha ha Tiểu Hắc đệ hai lần lập đại công a. Không hổ là ta huynh đệ.

Huỳnh Tảo tức khắc đuổi kịp, nhanh chóng khống chế kẻ ám sát. Tiểu Hắc từ trên người hắc y trườn lên người Huỳnh Tảo trước con mắt kinh dị của kẻ kia.

-Còn muốn nhìn, có tin bản thiếu móc luôn đôi mắt của ngươi ra không?

Xé xuống vải đen, gương mặt kì dị chi chít vô số vết đao kiếm khiến Huỳnh Tảo nhíu mày. Hắc y không chút hoảng sợ vô hồn nhìn qua, khóe miệng run run chảy ra tia máu đen đặc, chính thức tuyệt khí bỏ mình.

-Phục độc tự sát!!!

Huỳnh Tảo cả kinh thận trọng dò xét lần nữa, quả thật tên sát thủ đã chết. Kẻ thủ ác không còn không có nghĩa Huỳnh Tảo có thể nhẹ lòng. Sát thủ sau khi ám sát thất bại vì muốn bảo toàn cơ mật mà không ngần ngại tự sát, có thể bồi dưỡng ra loại người này thế lực phía sau ắt hẳn không phải hạng tầm thường.

-Ta xuất hành chưa lâu, gây ra nợ máu khiến kẻ thù phái người tìm tới ám sát…

Vùi sát thủ thi thể xuống nền đất, Huỳnh Tảo nhíu mày trầm tư cả nữa ngày cuối cùng người khiến hắn nghi ngờ nhất chỉ có Hoành gia.

-Xem ra oan có đầu nợ có chủ không phải là cách thức Hoành gia tồn tại đi? Đại sư tôn, nhị sư tôn không phải đồ nhi bất kính nhưng kẻ thù không cho đồ nhi có cơ hội sống sót thì cũng không thể trách đồ nhi ra tay ngoan độc.

Huỳnh Tảo không phải là hạng thiện nam tín nữ để mặc kẻ thù tìm tới còn không ngần ngại đưa đầu ra chống đỡ. Giữa nơi rừng thiên nước độc này sát nhân tuyệt thi chính là địa điểm thích hợp nhất, đối phương có thể cử ra một tên sát thủ thì cũng có khả năng sai phái thêm kẻ khác tìm đến.

-Lên đường thôi Tiểu Hắc.

Dọn dẹp phụ cận qua một lượt, Huỳnh Tảo âm thâm lách người rời đi.

Cách nơi Huỳnh Tảo vừa dừng bước không xa Hoành Tiếu Hoang dạo bước giữa Thanh Thiên Lâm tựa như đi vào chốn không người. Hắn tùy ý thăm thú dáng vẻ bất cần khiến cho không ít đệ tử gai mắt.

-Các ngươi còn muốn lẫn trốn bao lâu đây, cả ngày bám theo sau lưng bản thiếu không khỏi quá nhàm chán đi?

Quả nhiên năm người xuất đầu lộ diện, trên tay binh khí sáng lóa nhìn chằm chằm vào Hoành Tiếu Hoang không buông.

-A… thì ra là Ngũ Gia Long huynh đệ, ta thân gia trên người không có gì đáng quý. Nhưng nể tình huynh đệ đồng môn, Tiếu Hoang ta sẽ không dám lãng quên “ân đức” Ngũ Gia Long các ngươi từng ban cho ta.

Hoành Tiếu Hoang hèn mọn cười cợt càng khiến Ngũ Gia Long năm người càng quyết tâm xuống tay. Trước kia Hoành Tiếu Hoang không ít lần ăn trái đắng dưới tay huynh đệ bọn chúng. Một kẻ nữa phân thực lực đều không có cùng bản tính đê hèn càng khiến Hoành Tiếu Hoang trong mắt chúng đệ tử khó coi tới cực điểm.

-Tên tiểu nhân bỉ ổi này là kẻ có thù tất báo, ngày trước phế vật không đáng nhắc tới nhưng hiện nay lại bạo phát thực lực không tầm thường. Nếu để hắn nhởn nhơ trên thế gian sớm hay muộn huynh đệ chúng ta cũng bị đại nạn lâm đầu.

-Đại huynh nói không sai. Giết hắn sau đó hủy thi diệt tích. Ta không tin Hoành gia lại vì một đứa con hoang này mà dám truy cứu lên Chiến Thiên Học Viện.

Năm người cùng một ý, thù đã kết xuống không phải một sớm một chiều có thể hóa giải.

-Nhân gia chưa tìm tới các ngươi, các ngươi lại tìm tới nhân gia. Thuận tiện diệt sát các ngươi… lấy máu tanh bái tế Hoành Tiếu Hoang trước kia.

Hắn cười khó nghe tới cực điểm. Hổn Thiên Chùy Cầu nặng hơn trăm cân không phải là loại binh khí dễ dàng bắt gặp, không chỉ đòi hỏi khí lực kinh người mà vũ kĩ lại càng ít tới thương cảm. So với đao, kiếm hay quyền cước độ khó để tìm ra vũ kĩ tuyệt phối với thứ binh khí kia khẳng định không dễ dàng gì.

-Vũ Lôi Phế Hải…

Hoành Tiếu Hoang cầm lên đôi Hổn Thiên Chùy Cầu từ thi thể đẫm máu, cảnh tượng kinh khiếp này không thể khiến hắn sợ hãi. Chống chịu một chiêu của hắn, năm tên xấu số kia một thân thực lực liền không có cơ hội thi triển.