Cửu U Bằng thân dây leo bám lên đại thụ, loại thực vật này ưa thích nơi âm khí phong phú. Huỳnh Tảo mất hơn nữa ngày tìm tới những nơi xuất hiện nhiều thi thể yêu thú bị bỏ lại, tốn không ít công sức lần mò được tới nơi đây.
-Tiểu Hắc, đệ có ngửi thấy mùi linh dược quanh đây không?
Con rắn nhỏ lè lè đầu lưỡi một hồi liền nhận ra không đúng quay lại phản kháng. Rõ ràng bản thân là xà loại năng lực đánh hơi yêu thú cực mạnh, còn linh dược… thứ đắng ngắt đó tiểu xà không thèm.
-Đệ thật sự không muốn sao? Cửu U Bằng ban đêm tỏa ra một mùi hương thu hút Hắc Thanh Điểu… không sai, thịt Hắc Thanh Điểu là chủ bài của Hắc Thanh Điếm mà chúng ta nghĩ lại ở Hỏa Nham Thành a.
Tiểu Hắc khóe miệng nước dãi chảy ra như thác đổ, cái chất thịt non mềm cùng hương vị khó có thứ gì bì kịp thật sự đã khiến con rắn nhỏ này động tâm.
-Tiểu Hắc đệ chờ ta với… khà khà khà con rắn nhỏ này đệ quả nhiên phàm ăn thành tính a.
Có Tiểu Hắc dẫn đầu Huỳnh Tảo phóng người lên ngọn cây thật cao, bất chi bất giác hắn cảm nhận được xung quanh chợt lạnh lẽo lạ thường. Nơi đó lá cây dần héo úa, không có bất kì sinh linh nào có cơ may sống sót.
-Ha ha ha đây rồi, mười năm Cửu U Bằng chỉ cần phần linh dược này thôi ta liền hoán đổi được ba viên Tăng Cốt Đan. Quả là không phí công sức mà.
Trong lúc Huỳnh Tảo vẫn còn đang hứng khởi Tiểu Hắc trong lòng cũng không kiềm được mà đích thân lượn quanh một vòng. Quay lại gặp hắn, tiểu xà ánh mắt bất thiện nhìn tới rõ ràng nó đã biết bản thân bị Huỳnh Tảo lừa gạt.
-Tiểu Hắc đệ bình tĩnh lại a, đại ca có khi nào lừa dối đệ chưa? Đệ nhìn xem thứ này là gì?
Tiện tay nhặt lên căn lông vũ đưa tới Tiểu Hắc, con rắn nhỏ nghi ngơ nhưng vẫn lè lưỡi kiểm định một hồi.
-Xì… xì…
-Ta không có lừa gạt đệ đúng không, Cửu U Bằng âm khí rất nặng khiến vô số sinh linh sợ hãi không dám lại gần. Nhưng Hắc Thanh Điểu lại là dị loại, chúng dựng tổ nơi đây lợi dụng Cửu U Bằng bảo hộ hậu đài của chúng tránh khỏi yêu thú dòm ngó.
Huỳnh Tảo thận trọng nhổ lấy Cửu U Bằng, mất đi ngọn nguồn âm khí quang cảnh xung quanh cũng bớt đi mấy phần lạnh lẽo.
-Ngươi cũng nên xuất hiện rồi.
-Hắc Xà Vũ Thú.
Phía trên tầng cây cao bóng đen sãi cánh lớn gấp ba lần người thường xà xuống cùng tiểu kêu như phát ra từ chốn cửu u khiến lòng người rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Hắc Thanh Điểu nhất tinh yêu thú nhận ra môi trường ưa thích bị kẻ này phá hủy liền không khỏi phẫn nộ từ trên tổ lao xuống hòng cướp lại Cửu U Bằng.
Tiểu Hắc từ trên thân cây đột ngột lao ra, lợi dụng bản thân hòa nhập vào màn đêm tĩnh lặng. Nanh độc lạnh lùng cắm thẳng vào cổ yêu điểu khiến nó trong một khoảng khắc hoảng hốt tột độ.
-Mãnh Hổ Trảo Ưng.
Lợi dụng khoảng khắc ngàn vàng kia Huỳnh Tảo sớm đã có chuẩn bị, Mãnh Hổ Quyền đệ nhất thức Mãnh Hổ Trảo Ưng được thi triển. Song quyền được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp Cốt Lực giáng mạnh khiến trên thân yêu thú lõm một lỗ lớn. Nhất tinh yêu thú sánh ngang với Vũ Binh hậu kì cứ như vậy mà oan ức ngã xuống.
-Cre… cre…
Đêm đó giữa Thanh Thiên Lâm phảng phất mùi hương thơm ngát, cả một đầu Hắc Thanh Điểu to lớn được Huỳnh Tảo có dịp trổ tài nướng lên vàng rộp. Ngồi trước ánh lửa hắn không ngừng rắc lên gia vị còn tay kia… giữ lại Tiểu Hắc.
-Đệ phải kiên nhẫn a, Hắc Thanh Điểu sinh tồn trong âm khí lâu dần thịt cũng chứa một lượng lớn độc tố. Đệ thì tốt rồi độc cách mấy cũng không sao nhưng ta tại nơi đây mà bị trúng độc thì đệ sẽ trở thành “rắn” mồ côi nha.
Cắt xuống cái đùi thơm ngát, Huỳnh Tảo vừa định đánh chén một bữa no say thì Tiểu Hắc bên cạnh liền phát ra tiếng động cảnh báo.
-Tiếng bước chân…
-Ha ha ha tiểu tử thân thủ không tệ, nhanh như vậy đã phát hiện sự hiện diện của ta. Tiểu tử ngươi hẳn đã từng không ít làn sinh tồn trong rừng rậm đi.
Huỳnh Tảo có chút buông lỏng, người bước ra từ trong màn đêm bất ngờ thay lại là Chấp Pháp trưởng lão. Một đại nhân vật như hắn không có lí do để giết mình, mà hắn muốn giết với cảnh giới Vũ Binh nho nhỏ dù có mười cái mạng cũng đừng mong đào thoát.
-Đệ tử bái kiến Chấp Pháp trưởng lão.
-Không cần đa lễ. Ta ngồi xuống cùng ngươi được chứ?
Huỳnh Tảo ngỡ ngàng, nhưng Chấp Pháp trưởng lão không thể tỏ ra thù địch cũng khiến hắn phần nào an tâm.
-Đệ tử không dám, mời trưởng lão.
Chấp Pháp trưởng lão gương mặt lãnh khốc vốn không gì có thể thay đổi, hắn ngồi xuống tiếp lấy thịt Hắc Thanh Điểu được Huỳnh Tảo đưa lên. Mạnh mẽ cắn một ngụm sau đó lại lấy một vò hoàng tửu nốc thật say rồi lại ném qua cho Huỳnh Tảo.
-Ha ha ha tiểu tử, ta ăn thịt của ngươi thì ta lấy vò Hoàng Tịnh Huyền Tửu này đền bù đi. Một ngụm cũng đủ khiến ngươi tiết kiệm ba tháng tu luyện đừng bỏ phí a.
-Đa tạ Chấp Pháp trưởng lão hậu đãi, nhưng đệ tử đã lập lời thề cả đời này không đụng tới rượu dù chỉ một giọt.
Tiếp lấy vò rượu Huỳnh Tảo trả về, Chấp Pháp trưởng lão không khỏi ngoài ý muốn nhìn hắn có thêm mấy phần chăm chú. Tiểu tử này niên kỉ mới mười sáu nhưng tâm tính không ngờ lại vững vàng như vậy. Đứng trước gia tăng cảnh giới dụ dỗ nhưng hắn vẫn điềm nhiên như không. Chấp Pháp trưởng lão đã cẩn trọng thăm dò quả thật lời Huỳnh Tảo nói không hề giả, thậm chí không một tia lưu luyến, lực đạo ném đi vò rượu cũng không có lấy dù chỉ một chút rung động.
-Tiểu tử ngươi có hứng thú tòng quân hay không?
-Bẩm trưởng lão, điều này…
Chấp Pháp trưởng lão bất chợt hỏi tới Huỳnh Tảo không thể lường trước liền khó lòng lập tức trả lời.
-Ta biết võ giả trong lòng ai cũng không muốn bản thân bị gò bó, cả đời thong dong tự tại. Tòng binh cũng tức là đeo lên người sợi gông xích vô hình, nhiều chuyện làm ra đều là thân bất do kĩ.
Hắn nhìn vào Huỳnh Tảo ánh mắt cũng đã ngay tức khắc xác thực nỗi lo trong lòng.
-Triều đình đương nhiên hiểu rõ từ lâu, ngươi có từng nghe qua Du Binh?
-Đệ tử ngu muội kính mong trưởng lão chỉ rõ.
Cắn lấy một miệng thịt tươm đầy mỡ, Chấp Pháp trưởng lão lại nói.
-Hoàng tộc từ rất lâu trước kia đã ban phát điều lệnh, công nhận một thứ chức nghiệp gọi là Du Binh. Các ngươi lớn lên trong gia tộc khó có thể tường tận tình hình của Hoa Cốt Quốc.
-Mời trưởng lão nói rõ.
Huỳnh Tảo càng lúc càng tò mò.
-Hoa Cốt Quốc thật ra không yên bình như đám tiểu hài tử các ngươi tưởng tượng, từ lúc lập quốc đã hơn ngàn năm chiến tranh vẫn luôn tiếp diễn không có một khắc nào ngơi nghĩ. Để nhanh chóng cung ứng binh lính hao tổn không ngừng triều đình đã dựng lên Chiến Thiên Học Viện.
-Nhưng điều đó không thì vẫn chưa đủ, năm trăm năm trước tiên hoàng đã ban bố công nhận Du Binh tồn tại nhằm để lôi kéo võ giả ra chiến trường bảo hộ Hoa Cốt Quốc.
Chấp Pháp trưởng lão càng nói ra ngọn lửa trong tâm hắn càng rực cháy.
-Du Binh khác với binh lính, ngươi chỉ cần nhận nhiệm vụ tham gia một đội quân nào đó. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ liền được tùy ý thoát li. Không quá gò bó đồng thời cũng nhận được không ít bổng lộc.
-Triều đình khẳng định cũng sẽ không để võ giả chúng ta thuận lợi lấy đi những tài nguyên kia a?
Huỳnh Tảo phì cười, hắn không tin triều đình có thể tồn tại ngàn năm dài đăng đẳng lại có thể ngu muội tới mức không ngừng tuôn tài nguyên tu luyện quý giá của quân đội cho ngoại nhân. Trong đó hẳn có không ít quy tắc nghiêm ngặt, thậm chí ẩn chứa những điều không tiện nói ra.
-Ha ha ha tiểu tử nhà ngươi quả thật không đơn giản, không sai. Muốn câu con cá lớn đương nhiên miếng mồi ném ra không thể nhỏ được. Ngươi đừng xem thường những đội quân ngoài kia, bọn chúng cảnh giới có thể thấp nhưng từng người trong số chúng gần như đều có năng lực vượt cấp giết người. Ta từng thấy hai tên Vũ Binh liều chết tập kích khiến một tên Vũ Trưởng ôm hận a.
Mười Vũ Binh cũng chưa chắc đánh lại một tên Vũ Trưởng cao thủ, đó là sự thật hiển nhiên mà kẻ nào dù có ngu muội tới đâu cũng có thể nhận biết. Nhưng chỉ hai tên Vũ Binh lại có năng lực liệp sát Vũ Trưởng, Huỳnh Tảo sắc mặt không khỏi hoảng sợ. Nhưng hắn không dám không tin, một vị đại cao thủ Vũ Tá không nhàm chán tới mức lừa gạt hắn.