Ba tháng huấn luyện đoàn người sớm nhận biết lẫn nhau. Đứng trước lão sư không ai bảo ai, đám người theo khuôn phép mà tập hợp. Cả trăm người tề tụ tại khoảng đất nhỏ hẹp mà không hề rối loạn.
Ngô Lục Chân thoáng hiện nét hài lòng. Những người đứng ở đây đều là tinh anh trong tinh anh, bọn họ so với người thường đều giác ngộ rất nhanh. Những thứ nhỏ nhặt không cần lão sư phải tự mình răn dạy.
-Không tệ, không tệ. Đệ tử được tuyển vào Đệ Nhất Môn năm nay ngộ tính không sai a.
-Các ngươi nghe đây, Đệ Nhất Môn chúng ta đóng quân phía Bắc Chiến Thiên Học Viện. Sau này nơi đó sẽ là nhà của các ngươi. Khác với quân đội, các ngươi bản chất vẫn là vũ giả ngoài huấn luyện thường nhật Chiến Thiên Học Viện sẽ không hạn chế sự tư do của các ngươi.
Nghe đến đây Huỳnh Tảo như mở cờ trong bụng.
-Thì ra là vậy, ở điểm này Chiến Thiên Học Viện còn tự do hơn cả môn phái đi.
Công cuộc thôn phệ yêu thú của Huỳnh Tảo cuối cùng cũng thấy được ánh sáng, không bị hạn chế Thanh Thiên Lâm sau này e rằng mới chính là mái nhà thật thụ của hắn.
Ngô Lục Chân đoán được tâm tư của đám thái điểu này, lão không khỏi cười khẩy.
-Ta quả thật cũng rất tò mò đến lúc đó các ngươi liệu có còn nhấc lên nỗi ngón tay được hay không.
Lão thầm nghĩ.
-Để chào mừng các ngươi gia nhập Đệ Nhất Môn ta sẽ đưa ra hạng huấn luyện đầu tiên xem như lễ ra mắt.
Lời nói vừa ra liền khiến chúng đệ tử bất giác mà ớn lạnh sống lưng.
-Lão sư tiến hành đặc huấn không khỏi quá sớm đi! Chúng ta mấy ngày qua bôn ba trong Thanh Thiên Lâm chưa từng ngơi nghĩ. Nhục thể lúc này không phải ở thời kì toàn thịnh sợ rằng…
-Đừng nhiều lời.
Ngô Lục Chân lão sư lập tức cắt đứt lời nói của tên đệ tử kia.
-Các ngươi đừng vọng tưởng đặt chân vào Đệ Nhất Môn liền tự cho mình quyền lợi thả lỏng. Nếu trong lúc đặc huấn, kẻ nào dám chểnh mảng đừng trách ta không báo trước đá ra khỏi trận doanh. Ta dám khẳng định những tiểu tử Đệ Nhị Môn, Đệ Tam Môn sẽ rất hứng thú với danh ngạch của các ngươi a.
-Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi tự mình đuổi đến Bắc Doanh. Kẻ nào qua giờ ngọ mà vẫn chưa xuất hiện thì tài nguyên tháng này muốn nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.
-À còn điều này nữa. Đệ tử Đệ Nhất Môn hằng tháng được học viện bồi dưỡng hai mươi khỏa Tăng Cốt Đan a.
Không hổ là tinh anh được Chiến Thiên Học Viện chú trọng tài bồi, tài nguyên trực tiếp tăng đến mười thành. Quả nhiên trước dụ hoặc từ đan dược những người vốn tỏ ra bất mãn cũng đành yên lặng.
-Huỳnh Tảo!!!
-Tiêu cô nương gọi ta không biết có điều gì chỉ giáo.
Thì ra Tiêu Mẫn Nhi không vội rời đi. Nàng mĩ mục nhìn hắn lộ ra chần chừ dường như có điều gì khó nói.
-Nếu Tiêu cô nương không tiện nói ra thì…
-Ngươi… ngươi có dự tính đi đến Bắc Doanh thế nào chưa?
Huỳnh Tảo ngẫn ra.
-Quả thật ta chưa nghĩ đến. Chỉ còn cách trước quay về Chiến Thiên Học Viện, sau đó lại tìm đường đi đến Bắc Doanh.
Ý nghĩ này của hắn thật ra không khác chúng đệ tử là mấy. Nơi đây có không ít người xuất thân bần hàn, đối với học viện địa phận khó lòng biết rõ.
-Thật sự như vậy thì ta dám khẳng định ngươi không thể đến nơi hội hợp trước giờ ngọ được.
-Cầu Tiêu cô nương chỉ giáo.
Nàng chỉ tay trên mặt đất họa ra địa đồ giản lược.
-Đây là Chiến Thiên Học Viện, còn đây là cứ điểm mà chúng ta đang đứng.
-Thì ra cứ điểm nằm ở phía Đông.
Huỳnh Tảo linh động nhận ra ý tứ của Tiêu Mẫn Nhi.
-Nếu bây giờ ngươi quay về Chiến Thiên Học Viện sau đó lại tìm đường lên phía Bắc dù có ba bốn ngày đường cũng không thể đến nơi. Nhưng ta biết có một đường đi thẳng đến nơi Bắc Doanh tập kết, nếu nhanh chúng ta có thể trước giờ Ngọ xuất hiện ở đó không lo bị trừng phạt.
Tiêu Mẫn Nhi thần sắc tự tin liếc nhìn hắn.
-Tiêu cô nương sẽ không rỗi rãi đến mức tìm ta chỉ để nói những điều này đi.
-Không sai, đường thẳng đi đến Bắc Doanh tuy nhanh chóng nhưng trên đường lại không có cứ điểm hay làng mạc. Tính chất mạo hiểm so với quãng đường mấy ngày qua chỉ hơn chứ không kém. Ta muốn mời chào ngươi cùng đồng hành lên đường.
Huỳnh Tảo nhìn vào địa đồ giản lược rồi nhìn qua những người xung quanh. Không như dự tính của hắn bọn họ không phải tất cả hướng về Chiến Thiên Học Viện mà phong tỏa ra mọi hướng mà biến mất.
-Có vẻ như lời của Tiêu cô nương là sự thật. Nhưng không lẽ chỉ có hai người chúng ta đồng hành với nhau.
Câu nói này của hắn có chút ám muội. Dù Huỳnh Tảo tâm tính không xấu nhưng khi nghe hắn nói ra khiến Tiêu Mẫn Nhi không khỏi nâng lên cảnh giác.
-Đương nhiên là không chỉ có hai người, ta còn có một vị bằng hữu nữa đang chờ ở kia. Chỉ cần Huỳnh Tảo ngươi chấp thuận, chúng ta sẽ cùng qua đó gặp nàng.
-Được cứ theo lời của Tiêu cô nương mà làm, ta không phản đối.
Nàng thở hắt một hơi. Dù thực lực của nàng không thấp, còn có đồng bạn nhưng đoạn đường này chỉ có hai người lại quá mạo hiểm. Nhìn qua nhìn lại thì ngoài Huỳnh Tảo ra thật khó kiếm người nào hợp ý.
Đi theo Tiêu Mẫn Nhi ra ngoài cứ điểm, quả nhiên cách đó không xa Huỳnh Tảo phát hiện có người theo dõi bọn hắn.
-Mẫn Văn. Tỉ ra đây đi, Huỳnh Tảo đã chấp thuận đồng hành cùng chúng ta rồi.
Tiêu Mẫn Nhi gõ gõ lên thân cây ba nhịp. Từ trong màn đêm bóng đen dần hiển lộ. Giống với Tiêu Mẫn Nhi, Mẫn Văn dùng mạn che đi dung nhan thật sự phía sau. Chỉ là khác với Mẫn Nhi thanh thuần thánh khiết tử bào, nàng lại diện lên hắc bào đúng tiêu chuẩn vũ giả bó sát lấy nhục thể.
-Mẫn Nhi, Mẫn Văn… hai vị là tỉ muội đi?
-Đây không phải là điều ngươi nên bận tâm. Tốt nhất là hoàn thành nhiệm vụ của ngươi, chúng ta không ai động đến ai.
Mẫn Văn thần sắc cự tuyệt người ngoài vạn dặm. Nàng tuốt liễu kiếm đưa lên trước mặt Huỳnh Tảo ý tứ dọa dẫm rất rõ ràng.
-Tỉ, đây là người ta tìm đến. Hắn là kẻ thông hiểu sẽ không gây chuyện đâu.
Tiêu Mẫn Nhi dùng quạt giấy trên tay hạ lưỡi kiếm của tỉ tỉ xuống. Đồng thời nàng quay qua Huỳnh Tảo khẻ gật đầu tỏ ý hắn đừng bận tâm đến việc Mẫn Văn khiêu khích.
-Mẫn Văn cô nương cứ an tâm, ta cùng hai vị đồng hành ngoài muốn hoàn thành đặc huấn đúng thời hạn sẽ không có ý nghĩ khác.
Mẫn Văn dường như chỉ miễn cưỡng tin tưởng lời nói của hắn, nàng thu kiếm lại nhưng vẫn đứng ở phía sau nhìn chằm chằm.
-Nữ nhân này lòng phòng bị thật sâu a.
Tuy đồng hành cùng mĩ nữ nhưng không lúc nào là không bị ánh mắt dán chặt vào thật khiến cho hắn không thoải mái.
-Không còn cách nào khác, lúc này ta cần hai người bọn họ hơn là bọn họ cần ta. Chỉ cần đi hết đoạn đường này ta liền tránh khỏi hai tiểu nương bì xa một chút kẻo lại mang đến phiền phức.
Bất đắc dĩ làm đại nam nhân nhưng hắn lại được hai vị nữ tử liễu yếu đào tơ bảo hộ giữa ba người. Có chút mất mặt nhưng cũng không còn cách nào, Huỳnh Tảo thiếu gia chỉ còn cách an phận thủ thường lủi thủi cất bước.
Ba người cước bộ không ngơi nghĩ, dù biết Thanh Thiên Lâm ban đêm ẩn tàng không ít hiểm nguy nhưng thời hạn mà Ngô Lục Chân đưa ra không khỏi có chút dọa người. Nếu thông thường trên đường cái còn có thể, đằng này lại phải xuyên qua đại sâm lâm nếu không cẩn trọng rất có thể bọn hắn phải bỏ ra tính mạng bồi vào.
-Tiểu Tảo Tảo nha, không phải lúc nào cũng được tháp tùng mĩ nữ. Tại sao vi sư lại thấy ngươi không có hứng thú, không lẽ phương diện kia ngươi…
Huỳnh Tảo suýt chút ngã quỵ xuống.
-Ha ha là bước hụt chân, chỉ là vô ý thôi.
Hai nàng bất chợt nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ Huỳnh Tảo không khỏi ngoái đầu nhìn lại.
-Thanh Thiên Lâm này nguy hiểm chùng chùng nói không chừng chỉ bước sai một bước liền mất mạng.
-Đa tạ Tiêu cô nương cảnh báo. Ta sẽ lưu ý.
Xác định xung quanh không có dấu hiệu bất thường Tiêu Mẫn Nhi khẻ gật đầu dẫn dắt hai người tiến lên phía trước.
-Đại sư tôn, thời khắc này mà người còn có tâm trí đùa giỡn ư? Đệ tử đáng thương của người sắp bị hai tiểu nương bì này đùa chết rồi.
Huỳnh Tảo khóc không thành tiếng.
Cái gì gọi là “đường thẳng” trong mắt hắn thật không giống chút nào. Dưới chân ngập tràn cỏ dại cao đến tận đầu gối, mỗi bước đều phải cẩn trọng. Lỡ vận khí không tốt xuất hiện độc trùng ẩn mình bên dưới hắn tính mạng sợ rằng không giữ nỗi.
-Tiêu cô nương, đường này thật sự cô nương từng đi ra rồi ư?
-Chưa. Tuyến đường này ta cũng được người quen kể lại, dường như ngoài hắn ra cũng không nhiều người biết đến.
Nàng trong giọng nói lộ ra tia bình thản.
-Đường không phải do người đi nhiều mà thành sao? Sau này ngươi cứ đi nhiều một chút liền không phải lo nghĩ nữa.
Phía sau Mẫn Văn đăng dưới mạn che lộ ra nụ cười có chút xấu xa.
Huỳnh Tảo mắt trái giật giật. Thời khắc này trong tâm hắn thật sự hối hận đến xanh cả ruột.