Chương 101: Yêu đàn cản bước.

Một chân giẫm xuống chính hắn cũng không rõ mình đặt chân xuống thứ gì bởi vì cỏ hoang dày đặt hoàn toàn che phủ mặt đất.

-Có động tĩnh.

Huỳnh Tảo nhanh như cắt huy động trảo thủ che chắn sau đầu. Bóng đen dài ngoằn từ trên thân cây lao xuống nhắm ngay sau gáy của hắn va chạm vào Cốt Trảo Thủ cứng rắn. Nhất kích thất bại, bóng đen kia không miễn cưỡng lại công kích mà thu về tốc độ không thua kém gì khi tập kích hắn.

Nhưng Huỳnh Tảo há là người chịu thiệt, hắn dựa vào Thủ Thiên Mạch có được linh cảm vượt xa nhiều lần thường nhân, dưới phản ứng mà không kẻ nào dám nghĩ đến hắn xoay người hướng bóng đen dài ngoằn kia trảo xuống.

Xì… xì…

Tiếng rít rào khó nghe vang lên. Rơi xuống đất là một đầu tiểu xà bị chia năm xẻ bảy, huyết tinh giàn giụa nhưng càng khiến Huỳnh Tảo lạnh sống lưng là cái đầu của nó tuy đã bị lìa khỏi thân nhưng vẫn còn đang giương nanh độc trông kì quái vô cùng.

-Mất đầu mà vẫn còn sống ư? Đầu xà yêu này sinh lực thật quá ươn ngạnh.

Huỳnh Tảo kinh nghi vừa muốn lại gần thu hoạch yêu thạch thì phía đằng sau âm thanh không khí bị xuyên thủng đánh động đến hắn. Quả nhiên ngân châm từ tay Mẫn Nhi phóng ra trực tiếp xuyên thủng đầu xà, cắm đầu xà lên thân cây.

-Lực kình thật mạnh, dù là ta nếu trực tiếp ngạnh kháng trâm này cũng không tránh khỏi bị thương tổn.

Thầm nghĩ. Huỳnh Tảo bước đến gần thân cây xem xét.

-Đã chết đến nơi mà còn tiết ra dịch độc…

Nhìn vào đầu yêu xà nhỏ xuống độc dịch, Huỳnh Tảo xởn cả gai ốc.

-Nhất Văn Xà yêu thú nhất phẩm toàn thân đen nhánh tựa như Hắc Xà rất dễ khiến kẻ khác nhầm lẫn mà xem thường bọn chúng. Khác với Hắc Xà, Nhất Văn Xà trong nhất phẩm xem như là trung thượng. Yêu xà này dù đầu có bị đứt lìa vẫn có thể sống thêm ba ngày, thậm chí còn có thể cắn trả lại hung hiểm vô cùng.

Nàng ưu nhã lướt chủy thủ cắt xuống đôi nanh độc.

-Thứ này thuộc về ta còn yêu thạch ngươi giữ.

-Được.

Huỳnh Tảo sảng khoái đáp. Dù hắn không biết Nhất Văn Xà có năng lực cắn trả đi nữa thì dựa vào khả năng phản ứng nhanh nhẹn của mình hắn dám tin chắc bản thân sẽ không bất cẩn bị tập kích. Tiêu Mẫn Nhi ra tay vừa rồi đều xuất phát từ hảo tâm muốn ứng cứu, Huỳnh Tảo đương nhiên sẽ không từ chối nàng.

Thi thể Nhất Văn Xà không lớn chỉ trong nháy mắt hiện trường được hắn thanh lí sạch sẽ. Trong ống tay áo Tiểu Hắc bắt được mùi thơm liền rụt rịt.

-Tiểu tử háu ăn.

Huỳnh Tảo biểu môi những vẫn cưng chiều bí mật luồn yêu thạch vào ống tay áo đút cho Tiểu Hắc. Một ngụm nuốt trọn, tiểu xà thỏa mãn cọ cọ cái đầu nhỏ vào tay hắn.

-Hôm nay còn biết làm nũng, có phải đệ muốn thi thể yêu xà đúng không?

Cảm giác trên tay càng mãnh liệt quả nhiên Tiểu Hắc phàm ăn vẫn còn nhớ nhung đầu xà yêu kia huyết nhục.

-Nơi này không tiện, sau khi đi đến Bắc Doanh ta sẽ cho đệ ăn thỏa thích.

Huỳnh Tảo cười khổ. Trên đường đến đây hắn diệt sát năm đầu yêu thú lẽ thường phải thu được trên dưới năm ngàn ngân lượng. Nhưng trước cái bụng không đáy của Tiểu Hắc, Tảo đại gia đành bất lực nhìn đứng nhìn số ngân lượng trên trôi đi không hẹn ngày gặp lại.

-Tỉ tỉ, Huỳnh Tảo nâng cao cảnh giác. Phiền phức tìm tới chúng ta rồi.

Tiêu Mẫn Nhi lên tiếng cảnh báo.

-Thật sự có yêu thú ư, tại sao ta lại không phát hiện ra?

Huỳnh Tảo hai mắt đảo xung quanh, tai nghe bốn hướng. Thủ Thiên Mạch bị kích phát đến đỉnh phong nhưng thứ hắn thu về chỉ là tay trắng.

-Đừng cố sức nữa, Thủ Thiên Mạch tuy lợi hại nhưng cảnh giới của ngươi vẫn còn quá thấp. Thế gian không thiếu đồ vật lợi hại chỉ nhờ vào ngũ quang khó mà mò tới được.

Yên Nhiên nhị sư tôn giải đáp hắn nghi vấn.

Trong lúc Huỳnh Tảo còn mãi lay hoay xem xét xung quanh thì Tiêu Mẫn Nhi khẽ lật tay ngọc. Hồ điệp tinh khiết như ngọc thạch đập cánh nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay của nàng.

-Vũ thú!!!

Huỳnh Tảo tràn ngập hứng thú ngắm nhìn thứ sinh linh nhỏ bé đang cùng Tiêu Mẫn Nhi giao thiệp. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy có người sở hữu vũ thú là hồ điệp.

Tuy không rõ hồ điệp mang theo tin tức gì trở về nhưng hắn nhận ra Tiêu Mẫn Nhi mĩ mục nheo lại hẳn đã nghe ra điều gì không hay. Mĩ nhân thu tay, hồ điệp đập cánh bay đi dần biến mất vào màn đêm bí ẩn. Nàng không giấu được vẻ khó xử bước đến Huỳnh Tảo.

-Là tin xấu???

-Phải. Phía trước cách đây ba dặm thật sự xuất hiện đại phiền toái.

Tiêu Mẫn Nhi buồn bã đáp.

-Có phiền toái gì mà chúng ta không thể xử lí, không lẽ xuất hiện nhị phẩm yêu thú?

Mẫn Văn cũng bước lại gần. Nàng dường như mỗi lần nhìn thấy Huỳnh Tảo đều rất chướng mắt, nếu không phải gặp chuyện phiền phức e rằng nữ nhân này không tình nguyện đến đây.

-Không phải. Nơi đây đã rất lâu rồi không xuất hiện qua nhị phẩm yêu thú. Nhưng phiền phức mà chúng ta gặp phải e rằng cũng không thua kém gì một đầu yêu thú nhị phẩm thật sự.

-Là yêu thú bầy đàn?!

Huỳnh Tảo tinh tường đoán ra điều khiến nàng khó xử.

-Không sai, cách chúng ta ba dặm về phía trước xuất hiện một đàn Hôi Lang. Bọn chúng án ngữ trên đường đi của chúng ta.

-Không thể đi đường vòng sao?

Mĩ Văn nghi vấn.

-Ta đã thử cho Vũ Thú đi tra xét nhưng không thể, nơi bọn chúng mai phục là lối vào của con đường độc đạo. Nếu đi vòng phải phí thêm ít nhất nữa ngày đường, e rằng chúng ta không thể đến nơi kịp lúc.

Tỉ muội hai người đều rơi vào trầm ngâm.

-Tiêu cô nương, đàn Hôi Lang có bao nhiều đầu?

-Dựa theo ta thăm dò được phải trên dưới ba mươi đầu. Thậm chí còn nhiều hơn. Vũ Thú của ta không thể tiến vào quá sâu được.

Đây cũng là điều khiến nàng không dám tự mình chủ động công kích. Hôi Lang tuy nhược tiểu nhưng lại lợi hại ở điểm người đông thế mạnh. Một mình nàng có thể dư lực đối phó ba đầu nhưng càng nhiều hơn nữa e rằng sẽ kiến đè chết voi a.

-Bây giờ muốn vòng lại đường cũ đã không còn kịp nữa. Trước mắt ta đề nghị chúng ta tìm kế vượt qua bọn chúng trước đã.

Nói rồi hắn nhờ nàng họa lại địa hình phía trước.

-Quả nhiên bọn Hôi Lang đó nắm được địa lợi, bọn chúng chỉ cần tử thủ nơi đó liền an tâm kê cao gối ngủ không lo có kẻ tập kích.

Phía trước là rừng rậm sau lưng lại là độc đạo. Hôi Lang có linh trí không tầm thường biết được chọn nơi cổ chai hiểm yếu để phòng thủ.

-Nơi này chỉ có một con đường kẻ muốn đi qua đây sợ rằng đều phải làm mồi ngon cho bọn chúng.

Mẫn Văn chỉ vào độc đạo với hai bên là thung lũng sâu thăm thẳm. Nàng tuy không có hảo cảm với Huỳnh Tảo nhưng cũng không phản bác ý kiến của hắn.

-Thứ lỗi cho ta, dường như hai vị không nắm được ý định của ta rồi.

Huỳnh Tảo liếc nhìn địa đồ đứng dậy. Hắn phủi sạch y phục dường như không để nổi bận tâm của các nàng trong đầu.

-Huỳnh Tảo, ngươi nói vậy là có ý gì? Không lẽ ngươi dám tự phụ giết chết tất cả bọn chúng.

Mẫn Văn cảm giác bị người khác xem thường, nàng phẫn nộ muốn rút kiếm sống mái với tên nam nhân đáng ghét kia một phen.

-Giết tất cả???

Tiêu Mẫn Nhi nghe đến đây cũng đột nhiên mở mắt chừng chừng. Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn qua nàng gật đầu mỉm cười.

-Dù sao cũng không phải là chuyện to tát gì, để hai vị cô nương tự mình xuất thủ quả thật không tiện. Hay là để Huỳnh Tảo ta giương lá cờ đầu xuất quân ra trận đi.

-Ngươi…

Mẫn Văn thật sự muốn bộc phát nhưng bị Tiêu Mẫn Nhi ra tay ngăn cản.

-Hi hi hi vậy thì tiểu nữ kính chúc Huỳnh “tướng quân” lên đường mã đáo thành công, khải hoàn trở về.

Tiêu Mẫn Nhi chấp tay, ý không ngăn cản.

Huỳnh Tảo cười lên sảng khoái cầm chiến đao hướng đàn Hôi Lang mà đi.

-Mẫn Nhi, tại sao muội lại cản tỉ lại? Tỉ muốn xé nát cái miệng hôi thối của tên ngạo mạn này.

Mẫn Văn vẫn không thôi khó chịu trong lòng. Nàng cùng muội muội từ nhỏ được gia tộc nhất mực cưng chiều, Tiêu gia xem hai nàng như viên ngọc quý mà hết lòng bồi dưỡng. Mười tám năm qua nàng chưa từng bị kẻ nào đối đãi như vậy khiến mĩ nữ không khỏi muốn nổi bão.

-Tỉ tỉ đừng để xúc động mà làm hỏng việc lớn a. Huỳnh Tảo tuy có chút ngạo mạn, hành xử lại càng táo bạo nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực của hắn. Kẻ này có dũng, có mưu lại không phải người tàn độc. Rất đáng để chúng ta kết giao.

-Cho nên muội mới tự hạ mình đi cầu cạnh hắn?

Bị muội muội thuyết phục, Mẫn Văn dần hạ hỏa.

-Muội muội, muội phải nghe ta những tên nam nhân ở đây không tên nào là người tốt. Muội muốn kết giao bằng hữu với hắn tỉ sẽ không ngăn cản nhưng phải ghi nhớ không được buông lỏng đề phòng. Nếu không xảy ra chuyện gì đến lúc đó muốn hối cũng không kịp.

-Tỉ tỉ, muội biết rồi mà. Khó khăn lắm mới rời khỏi nhà còn phải nghe tỉ suốt ngày thuyết giáo. Không lẽ tỉ là gián điệp được nãi nãi sai phái đến đây hòng giám sát ta.

Ở đây không có người ngoài, hai tỉ muội rất nhanh giở tính nữ nhi cười đùa rôm rả. Chỉ tiếc Huỳnh Tảo thiếu gia lại không có phúc phận được chứng kiến cảnh tượng mĩ diệu này.

-Phía trước quả nhiên có không ít yêu thú tồn tại, bầy đàn này e rằng không đơn giản như Tiêu Mẫn Nhi nói.

Huỳnh Tảo đứng trên phiến đá lớn dù là đêm không trăng nhưng song mục của hắn vẫn có thể nhìn ra từng hình thể lớn như con bò nhỏ phân tán ra khắp nơi chiếm lấy cả mảnh đất hai dặm.

-Có vẻ chúng cũng đã phát hiện ra ta rồi đi?!

Nắm lấy chiếc lá thả ra, chiếc lá mỏng manh bị cơn gió nhẹ thổi bay về phía đàn yêu thú.

-Bọn súc sinh này không chỉ địa lợi mà ngay cả thiên hòa cũng thuộc về chúng. Thảo nào ta đã đứng cách xa như vậy rồi bọn chúng vẫn phát hiện ra.

Huỳnh Tảo sắc mặt không tốt. Nơi hắn đứng lại là nơi đầu gió, với thính lực tinh tường của yêu lang chẳng mấy chốc chúng sẽ mò tới đây.

-Tiểu Hắc đi thôi. Ta không muốn bị cả đàn yêu thú vây công đâu.

Nói rồi một người một rắn phi người xuống đất.