Chương 102: Ác chiến Lang Vương.

Giữa rừng sâu Huỳnh Tảo lướt đi trơn trượt như một đầu mãng xà thật sự. Hắn hai chân lướt trên cọng cỏ mềm mại, uyển chuyển đến mức nhánh lá không bị cong xuống.

-Tiểu Tảo Tảo thi triển Linh Xà Bộ đã đạt đến độ lô hỏa thuần thanh rồi. Hai chân lướt chân cây cỏ vậy nhẹ nhàng, không tiếng động như thể phi hành. Vi sư dám khẳng định kẻ sáng tạo ra vũ kĩ này khi thi triển e rằng cũng khó lòng vượt qua ngươi.

Kim Vận tầm mắt cỡ nào chứ, để nàng phải mở miệng tán thưởng là chuyện không dễ dàng.

-Đều là do sư phụ dạy bảo có phương pháp a.

Huỳnh Tảo không dám tự ngạo. Hắn mũi chân đạp trên nhánh cỏ lướt đi như bay, không chỉ tốc độ tăng lên mà độ linh hoạt đã thật sự khó ai bì kịp.

-Thủ Trí Mạch khiến bộ pháp của ta vốn đã không tầm thường nay lại càng lợi hại hơn trước. Nếu ta xuất toàn lực e rằng đã có thể ngạnh kháng với vũ giả tu luyện Hoàng vũ kĩ rồi.

Linh Xà Bộ tuy chỉ là Xích vũ kĩ nhưng dưới lực khống chế kinh người của Huỳnh Tảo, nếu không tu luyện vũ kĩ bộ pháp cường đại sợ rằng đối thủ khó lòng chạm được đến người của hắn.

-Kia rồi, con mồi đầu tiên của ta.

Huỳnh Tảo hai mắt tỏa sáng. Cách đó không xa một đầu Hôi Lang đang lùng sục trong mấy bụi cây xung quanh.

-Đêm nay không trăng, lúc này không phải thời điểm thích hợp để săn mồi. Vậy thì con mồi bọn chúng muốn truy tìm là ta rồi.

Hôi Lang dùng chân trước thô to lật lên từng tảng đá, rẽ ra từng nhánh cây. Cái đầu cứ lắc lư, cánh mũi phập phồng không ngừng. Bọn chúng vừa rồi đánh hơi được có mùi hương của con mồi liền không ngơi nghĩ mà đuổi tới đây. Nhưng sau nữa canh giờ lùng sục vậy mà vẫn bặt vô âm tính, con mồi như thể tan biến vào hư không.

Xoạt…

Yêu lang hai tai vểnh lên. Cả thân người cứng rắn nhanh như chớp phóng ra né tránh. Hôi Lang lấy tốc độ nổi danh, nhân loại Vũ Binh dường như hiếm kẻ nào có thể sánh bằng. Mắt sói mở chừng chừng, tiếng gầm gừ không thể thoát ra khỏi miệng. Thân ảnh nhân loại phía trước không rõ nguyên do tại sao lại chổng đầu xuống đất, còn hai chân lại giơ lên cao.

-Một mạng.

Đó là những gì yêu lang nghe được trước khi bỏ mình.

-Tiểu Hắc đệ không cần phải khách sáo, có đồ ngon đương nhiên ta sẽ không tranh với đệ a.

Huỳnh Tảo hào sảng nói. Nhưng Tiểu Hắc khi trườn tới xác Hôi Lang lại quay qua ném cho hắn một ánh nhìn khinh bỉ.

-Cái này… à đúng rồi! Đây là lương thực dự trữ. Quyền huynh thế phụ, ta là đại ca trong nhà phải biết điều tiết chi tiêu. Nếu không sau này huynh đệ chúng ta sẽ rất khó sống a.

Vội ném yêu thạch vào túi trữ vật không gian, Huỳnh Tảo mặt mo đỏ lên xoay đi vờ như không thấy ánh mắt kia của Tiểu Hắc.

Con rắn nhỏ bất mãn nhưng vẫn tình nguyện nuốt xuống thi thể lang yêu. Dường như mất đi yêu thạch khiến vị đạo không tốt.

-Khà khà khà đi thôi. Đáng thương đệ đệ của ta ngày thường ăn uống thiếu thốn, đêm nay ta sẽ vỗ béo đệ biến đệ thành soái ca… à không là soái xà mới đúng. Để mấy đầu mẫu xà khác phải nhìn đệ thèm thuồng rồi lại sinh cho ta thêm mấy đầu Tiểu Hắc nữa.

Nghe đến kế hoạch điên cuồng của hắn Tiểu Hắc không khỏi rùng mình, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại không ngừng ý muốn nói bản thân vẫn chỉ là tiểu xà không muốn có mẫu xà lại càng không muốn có thêm cái khác tiểu xà nữa.

-Được rồi, không muốn thì thôi. Trước mắt cứ lấy đệ thành soái Xà làm mục tiêu phấn đấu a.

Nghe đến đây Tiểu Hắc thở phào nhẹ nhõm ưng thuận gật đầu. Thân ảnh một người một rắn lại lần nữa biến mất. Qua chừng mấy hô hấp lần lượt có tính mạng mất đi, không lâu sau đó thi thể cũng đột nhiên không cánh mà bay.

Việc này lập đi lập lại hết lần này đến lần khác khiến Hôi Lang trong đàn dần trở nên hoảng loạn. Âm thanh tru tréo thê thảm vang lên khắp nơi, tiếng kêu ai oán dần lan đến nơi Mẫn Văn, Mẫn Nhi tỉ muội.

-Có vẻ như hắn sắp thành công rồi.

-Rốt cuộc tên Huỳnh Tảo này là ai, kẻ này lại có thể nghĩ ra kế sách lấy sợ hãi dọa lui yêu thú. Thậm chí còn chính tay hắn thực hiện trảm sát. Vừa có dũng vừa có mưu, xuất thân của kẻ này hẳn không tầm thường mới phải.

Mẫn Nhi vui vẻ còn Mẫn Văn lại đăm chiêu suy nghĩ.

-Muội sẽ cho người hỏi thăm tình báo về hắn. Nhưng nhìn hắn nữa điểm tin tức không thông như vậy hẳn là phía sau cũng không có thế lực hùng hậu chống lưng đi.

Mẫn Nhi mân mê miệng nhỏ đáp.

-Nếu thật vậy thì tốt, chỉ cần hắn không phụ thuộc thế lực nào Tiêu gia chúng ta sẽ đưa ra điều kiện khiến hắn không thể chối từ.

Mẫn Văn tự tin mười phần.

Bên kia chiến trận một chiều gần như kết thúc. Huỳnh Tảo lau đi máu tươi trên chiến đao. Tiểu Hắc sau khi nuốt thi thể Hôi Lang vào bụng liền bò đến bên cạnh hắn.

-Hơn hai mười đầu. Tuy có chút vượt qua dự tính của ta nhưng có lẽ sắp kết thúc rồi.

Hắn cười khẩy liếc qua bóng đen đang lù lù tiến đến.

Vuốt sắc bén nhọn đâm lũng cự thạch, thân cây không khác gì đậu hũ bị chém đôi dễ dàng. Nếu Hôi Lang thông thường đã lớn bằng con bò nhỏ thì đầu Hôi Lang này thân cao gần bằng người thường. Huỳnh Tảo khoanh tay ôm chiếm đao ngẫn đầu lên mới nhìn thấy lang đầu đang liếm láp thèm thuồng.

-Đây mà là Hôi Lang ư? Ta có gọi ngươi là cự tượng e rằng không người phản đối đi.

Huỳnh Tảo có chút dỡ khóc dỡ cười nhìn lên hình thể to lớn trước mặt. Tuy hắn từng phỏng đoán qua Hôi Lang có tồn tại con đầu đàn sở hữu linh trí rất cao nhưng không ngờ lại khác biệt đến như vậy.

-Nguy hiểm.

Huỳnh Tảo tâm trí cảnh báo khiến hắn vội vàng hoành đao trước ngực. Lực chấn vô hình đánh vào thân Hỏa Vân Đao áp lên người khiến hắn bị đánh bay ra xa. Toàn thân đập mạnh vào thân cây mới miễn cưỡng ngừng lại.

Phụt…

Chống chiến đao xuống đất, Huỳnh Tảo phun ra máu tươi. Chỉ đón đỡ một chiêu mà hắn bị đánh đến nội thương, chuyện này từ trước đến nay chưa từng xảy ra.

-Thì ra con hàng này giấu nghề, ngươi năng lực không phải là Truy Tinh Khứu vốn có của Hôi Lang nên mới ở yên một chỗ sai phái những đầu Hôi Lang khác tìm đến ta.

Gắng gượng đứng dậy, Huỳnh Tảo vậy mà nhếch mép cười mỉm.

-Nếu ta đoán không lầm ngươi không chỉ là con sói đầu đàn mà còn là Hôi Lang Vương. Thủ đoạn vừa rồi không phải một đầu Hôi Lang thông thường có thể đánh ra được.

Song cước đạp xuống nhanh cỏ dưới chân Linh Xà Bộ được Huỳnh Tảo thi triển toàn lực kéo cả người hắn lao đi.

Hôi Lang Vương nhận ra con mồi vẫn chưa gục ngã liền nổi giận ầm ầm. Cự vuốt giơ cao mặc cho con mồi vẫn ở rất xa mà đánh vào hư không.

Tưởng chừng cự lang vồ hụt thì Huỳnh Tảo sắc mặt đại biến, Hỏa Vân Đao run lên cả người hắn lại lần nữa bị đánh văng ra.

-Tảo nhi cẩn trọng, thần thông thiên phú của súc sinh này mang theo sức mạnh không gian là một trong hai năng lực hư ảo nhất trên đời.

Yên Nhiên nhị sư tôn còn kiềm được mà lên tiếng cảnh báo. Hai nàng từng thống nhất sẽ không can thiệp vào quyết định của hắn, tâm tính của hắn để mặc hắn tự định đoạt. Chỉ khi nguy hiểm đến tính mạng lúc đó hai nàng mới ra tay ứng cứu.

-Không gian?

-Tạm thời không có thời gian giải thích, ngươi bước theo ta chỉ dẫn. Nhớ kĩ không được phạm sai lầm, nếu không sẽ bị không gian nghiền nát.

Huỳnh Tảo biết nhị sư tôn đã thật sự nghiêm túc chứng tỏ tình thế của hắn lúc này chỉ có thể dùng hai từ “nguy nan” để hình dung.

Một lần nữa Huỳnh Tảo lại lao đến. Hôi Lang Vương lần đầu nhìn thấy có kẻ chịu quá hai chiêu của nó mà không chết lại càng bộc phát điên cuồng. Lần này đòng loạt tung ra hai chảo, Hôi Lang Vương đã nổi lên sát tâm cùng cực không muốn nhìn thấy tiểu trùng này tiếp tục ve vãn trước mặt nó.

Không như vừa rồi Huỳnh Tảo chỉ mờ mịt chịu trận, trong đầu không ngừng vang lên giọng nói trong trẻo của nhị sư tôn. Chiến đao không còn phe phẩy bất định mà rõ ràng đặt nghiên dọc thân mình.

Keeng…

Trảo kia lại đánh lên người hắn. Chỉ là quang cảnh bị hất tung lên lại không tiếp diễn. Huỳnh Tảo chỉ lui lại mấy bước rồi không đình chỉ công kích.

Hú…

Hôi Lang Vương phẫn nộ từng trảo liên hồi không ngừng như từng cánh hoa rơi tản mạn. Một trảo, hai trảo, ba trảo… tất cả chỉ như muối bỏ biển, Huỳnh Tảo thân pháp càng lúc càng tinh diệu. Vết thương không còn chi chít như trước.

-Hôi Lang Vương!!! Giờ tàn của ngươi đã điểm.

Trận chiến diễn ra rất nhanh vẫn chưa đến nữa canh giờ nhưng nhìn vào thân thể tàn tạ của Huỳnh Tảo không khỏi khiến người nhìn vào phải lạnh sống lưng. Bên kia Hôi Lang Vương một cộng lông còn không rơi xuống, nhưng đó chỉ là bề nổi mà thôi.

Khí thế hai bên dần đổi chỗ, Hôi Lang Vương tứ chi run rẫy song mục chừng chừng nhìn vào thân ảnh kia đang ngày càng tiếp cận mà bản thân nó vô lực chống trả.

Huỳnh Tảo khí thế lên đến đỉnh điểm. Hỏa Vân Đao giữa đêm thanh vắng lại tỏa ra thanh quang rợn người chiếu rọi đến gương mặt phủ đầy huyết dịch.

-Đoạn Thủy Đao Pháp đệ nhị tầng Đoạn Thủy.

Lưỡi đao mang sức mạnh bạt sơn cử đỉnh nhanh như cắt lướt qua thân thể Hôi Lang Vương.

-Nhất Trảm Đoạn Đầu Vô Huyết Lưu.

Mật pháp của Đoạn Thủy Đạo Pháp được Huỳnh Tảo hoàn toàn giác ngộ. Hôi Lang Vương đầu lâu lăn xuống dưới chân mà trên thân đao lại sáng loáng không có lấy một giọt máu.

-Đao đạo kì tài… Tiểu Tảo Tảo quả thật là đao đạo kì tài.

Đại sư tôn Kim Vận giọng nói nức nở. Nàng diễm mục như bị tầng tầng hơi nước che giấu. Những lời vừa rồi chỉ dám nói ra trong thâm tâm, Huỳnh Tảo không thể nghe thấy nhưng lại là hạnh phúc vô bờ của nàng. Không ngờ tiểu hài tử mà nàng thu nhận trước kia lại từng bước bộc phát thiên phú kinh người như vậy.