Chương 103: Thu thập Hôi Lang Vương Cốt Tuỷ.

Xuất một đao kia Huỳnh Tảo Cốt Lực chỉ còn non nữa, nhưng hao tổn nhất vẫn là tinh thần. Đầu hắn lúc này nặng nề như bị cự sơn đè nặng, miễn cưỡng lắm mới có thể làm cho mình tỉnh táo.

-Tảo nhi đây không phải là nơi ở lâu. Thi thể của Hôi Lang Vương chính là đan dược trân quý của yêu thú khác.

Yên Nhiên sư tôn khẻ nói.

-Khi lóc huyết nhục để ta thu hồi Cốt Tủy của nó.

-Không sai a. Cốt Tủy của Hôi Lang Vương rất đáng giá. Còn có thiên phú không gian… thật sự nghĩ đến mà thèm

Huỳnh Tảo nhớ đến bản thân chật vật đến mức nào, nếu không có nhị sư tôn chỉ điểm e rằng kẻ nằm xuống nơi đây chỉ có thể là hắn.

-Nếu thèm thuồng như vậy thì sao không giữ lấy mà dùng. Chỉ có kẻ ngốc mời biết Cốt Tủy yêu vương mà vẫn đem ra bán.

Nhị sư tồn yêu kiều hừ lạnh.

-Còn có thể hấp thụ? Đồ nhi tiếp nhận Cốt Tủy của Tiểu Hắc trước đó nếu như còn thu lấy của Hôi Lang Vương sẽ không bạo thể mà chết chứ?

Huỳnh Tảo kinh nghi. Hắn chưa từng nghe qua có kẻ lại đi hấp thu nhiều lần Cốt Tủy nên không khỏi e ngại.

-Tại sao lại không thể, thế gian rộng lớn chỉ là do nhãn mục của người quá hạn hẹp mà thôi. Với lại vi sư sẽ không để ngươi đi làm ra loại chuyện mạo hiểm này.

Nghe đến đây hắn liền thở phào nhẹ nhõm.

-Không lẽ ngoài đánh thức vũ giả còn có luyện vào binh khí Cốt Tủy lại sở hữu năng lực nào khác?

-Không sai, thứ vi sư nhắm đến là năng lực không gian của đầu Hôi Lang Vương này. Nếu cẩn thận cảm ngộ rất có khả năng ngươi sẽ ngộ ra thứ gì đó hữu ích cũng nên.

Đầu Lang Vương này khí vận chỉ có thể dùng hai từ “quá kém” để diễn tả. Bản thân sở hữu thiên phú không gian hãn hữu vô cùng. Số mệnh tưởng chừng như đã trãi ra một con đường bằng phẳng để đầu yêu lang này trở thành một tồn tại ngạo thị tứ phương. Chỉ là không ngờ kết cục lại bị chết non trên tay nhân loại.

Từ người Huỳnh Tảo thoát ra sức mạnh vô hình từ từ lấy đi Cốt Tủy vàng óng từ Hôi Lang Vương. Thận trọng đặt vào bình ngọc, Huỳnh Tảo không quên đào ra yêu thạch, sau đó hắn lại luyến tiếc cắt ra tứ trảo trước ánh nhìn khinh bỉ của Tiểu Hắc.

……………………………………….

-Tình hình này lí ra không nên im ắng như vậy. Muội muội hay là chúng ta đi qua đó xem xét đi?

Mẫn Văn thần tình lo lắng.

-Kìa tỉ tỉ, không phải tỉ rất chán ghét hắn sao? Còn không phải muốn một kiếm giết hắn, muốn xé nát miệng hắn… sao bây giờ lại trở nên sốt sắng như vậy?!

Mẫn Nhi tinh nghịch nhìn qua tỉ tỉ.

-Nha đầu này hôm nay lại dám trêu chọc tỉ tỉ. Muội có tin ta đánh đòn muội không?

Mẫn Văn mặt đỏ tía tai phấn quyền đánh lên muội muội nàng.

-Được rồi, được rồi. Không phải về trễ chút xíu sao. Hai vị cô nương không cần phải thương tiếc ta như vậy.

Giọng nói vang lên có mấy phần khản đặc nhưng hai người vẫn nhận ra giọng của hắn.

-Chết tiệt, lời nói vừa rồi của muội ấy không phải hắn đều nghe hết chứ?

Mẫn Văn xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ để chui vào.

-Huỳnh Tảo ngươi biết…

Mẫn Văn muốn dùng uy nghiêm che đậy, vừa tính hướng hắn thể hiện bá quyền thì chợt im bặt. Không chỉ nàng mà cả Mẫn Nhi thần sắc cũng trắng bệt, nữ nhân thông minh sắc sảo cũng có lúc rung động.

Xuất hiện trước mặt hai nàng là một tên huyết nhân, y phục nữa thân trên chỉ còn lại vài mảnh bám vào. Bên trong lộ ra phần nội giáp óng ánh đây là thứ giúp hắn giữ mạng khi bị Hôi Lang Vương công kích, Ngân Tầm Bảo Giáp. Thương thế tuy không còn rĩ máu nhưng vẫn đỏ ửng. Hắn vì sợ để lại mùi khiến yêu thú truy vết mà đã lau đi sạch sẽ, chỉ là nội thương không thể một sớm một chiều mà bình phục.

-Ngươi… ngươi…

Hai nàng môi mềm rung lên không thể phát ra thành lời.

-Khà khà khà… xuất môn không tốt gặp phải yêu thú nhị phẩm, nhờ vào vận khí mà ta vẫn còn giữ lại được một mạng.

-Ngươi ngồi xuống đây, có gì từ từ nói.

Mẫn Văn hoàn hồn. Nàng vội vàng dìu hắn ngồi xuống phiến đá gần đó. Lấy ra linh dược trị thương còn tự mình bôi cho hắn.

-Yêu thú nhị phẩm, không lẽ đầu lĩnh Hôi Lang là một đầu Hôi Lang nhị phẩm?

Huỳnh Tảo gật đầu xác nhận Mẫn Nhi không khỏi kinh hãi. Hôi Lang được xem là yêu thú nhất phẩm lót đáy, nhiều năm qua chưa từng nghe nói đầu Hôi Lang nào cường đại cả nên nàng mới an tâm để Huỳnh Tảo đơn độc săn giết. Nào ngờ lại xuất hiện yêu thú nhị phẩm làm nàng trong thâm tâm không khỏi hối hận, tính ra chính nàng vô tình khiến Huỳnh Tảo rơi vào nông nổi này.

-Dù sao hai người cũng không cần lo lắng nữa, đường phía trước đã thông. Chúng ta có thể lập tức lên đường.

-Đường đã thông? Còn đầu Hôi Lang nhị phẩm kia…

Tiêu Mẫn Nhi mĩ mục mở lớn. Nàng nhìn ra nụ cười tự tin của hắn. Hắn nói đường được thông vậy thì đầu yêu thú nhị phẩm kia thật sự đã được hắn một mình giải quyết.

-Yêu thú nhị phẩm rất lợi hại a. Với tình trạng của ngươi lúc này không thể tiếp tục đấu với nó nữa đâu. Đợi trời sáng ta cùng muội muội sẽ cùng với ngươi đi làm thịt đầu súc sinh kia trả thù cho ngươi.

Mẫn Văn thực lực cao cường lại không thông tuệ như muội muội, nhưng có lẽ lúc nàng vì lo lắng cho hắn mà không nhận ra mà thôi.

-Chuyện này không cần nữa rồi, Hôi Lang nhị phẩm đã chết dưới đao của ta. Đàn Hôi Lang không được ai dẫn dắt đã thi nhau bỏ chạy toán loạn rồi.

Huỳnh Tảo mỉm cười ngăn lại nàng tiếp tục thoa thuốc. Hắn đứng lên lấy ra phục bào dài tạm thời che lấp thương thế.

-Nếu thật như vậy thì xem ra chúng ta vẫn còn kịp đến nơi trước giờ ngọ ngày mai. Tỉ Tỉ chúng ta thu dọn đồ đạc lập tức lên đường.

-Được rồi.

Mẫn Văn tươi cười đáp ứng. Nhưng trong lời nói của nàng lại không nghe ra hứng khởi, răng ngà khẻ cắn môi mềm. Mĩ nữ quay lưng rời đi thu xếp.

-Hi hi hi đồ nhi ngoan của ta quả nhiên không thua kém vi sư a. Mị lực của ngươi muốn hớp hồn mĩ nhân nhà người ta rồi.

-Đại sư tôn người đừng trêu đùa đồ nhi nữa. Đả nữ kia động một chút vung gươm, động một chút chửi mắng nếu thật sự nàng có tư tình với ta e rằng mặt trời mọc đằng Tây a.

Huỳnh Tảo cười khổ. Đại sư tôn cả ngày không làm gì chỉ biết đem chuyện tư tình nam nữ ra trêu chọc hắn.

-Chúng ta thu thập xong rồi. Người có chắc tự mình đi đường được chứ?

Mẫn Nhi thần sắc lo lắng.

-Các ngươi đừng xem thường ta. Một chút thương thế này còn lâu mới đánh gục được bổn thiếu gia. Đừng nói đi đường, bây giờ còn có một đầu Hôi Lang nhị phẩm nữa xuất hiện ta cũng có thể trảm chết nó.

Tứ thiếu gia được dịp kiêu ngạo đương nhiên sẽ không khách sáo. Một tay chống xuống đất, tay kia vẫn không quên khư khư giữ lấy Hỏa Vân Đao chật vật chèo chống thân thể đứng lên.

Mẫn Văn lặng im thin thít không nói lời nào nối gót theo phía sau. Đường đi phía trước đã không còn gian nan như ban đầu, không biết là vô tình hay cố ý mà nhị nữ cố tình rút ngắn khoảng cách với hắn. Ngay cả Mẫn Văn trước kia lạnh lùng cũng thi thoảng ngước nhìn những nơi có vết thương của hắn.

Đi hết con đường độc đạo cuối cùng ba người đã ra được chính lộ. Nơi đây được đổ đất đá đỏ ngâu chứng tỏ là nơi thường xuyên nhân loại qua lại. Huỳnh Tảo rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm. Tuy mạnh miệng là thế nhưng hắn hiểu rõ tình trạng của thân thể bây giờ, từ đêm qua đánh giết yêu thú bị trọng thương hắn một đêm đi đường vẫn chưa được nghĩ ngơi. Để đứng được đến lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường bất khuất của hắn.