Chương 104: Mã tặc tập kích.

Ra được quan lộ Mẫn Nhi thần tình tươi tỉnh lên hẳn.

-Chúng ta đi đúng đường rồi. Dựa vào lời ta nghe được thì chúng ta cứ dọc theo đoạn đường này mà đi, không đến hai canh giờ sẽ đến được Bắc Doanh.

-Huỳnh Tảo, ngươi còn gắng gượng được chứ?

Mẫn Văn lo lắng hỏi.

-Còn… tốt…

Huỳnh Tảo gằn giọng. Muốn nói hai chữ này dường như hắn phải vận toàn lực. Từng bước trầm trọng giẫm lên đường cái, chỉ hai canh giờ thôi mà đối với hắn không khác gì luyện ngục.

-Có xe ngựa, phía trước có xe ngựa.

Mẫn Văn vội hô lên.

-Ba vị là đệ tử của Chiến Thiên Học Viên ư? Không biết kẻ hèn này có thể làm gì ra sức cho ba vị.

Xe ngựa dừng lại. Phu xe là một nam nhân đứng tuổi có sắc da đen sạm. Y phục trên người tuy không rách rưới nhưng cũng sờn cũ hẳn là hạ nhân trong nhà quyền quý nào đó.

-Chúng ta muốn đến Bắc Doanh, cầu bá bá cho chúng ta quá giang đến đó.

-Điều này… thật không phải. Xe ngựa này không phải của tiểu nhân mà là của Ung lão gia ở thôn trang cách đây chừng hai mươi dặm. Tiểu nhân phải mang xe ngựa này đến trả lại cho Ung lão gia trước giờ Ngọ nếu không tiểu nhân phải đền ngân lượng cho hắn.

Phu xe tỏ vẻ khó xử.

-Gần đây có thôn trang ư? Tại sao trước đây ta chưa từng nghe qua?

-Quả thật là có. Chỉ là thôn trang đó không hoang nghênh ngoại nhân nên không nhiều người biết đến.

Mẫn Nhi cũng không hỏi nhiều, dù sao nàng cũng không phải người vùng này nên có nhiều thứ không nắm rõ cũng là điều dễ hiểu.

-Đền ngân lượng sao? Đền bao nhiêu ta trả lão bá gấp đôi. Đây một trăm lượng có đủ hay không?

-Một trăm lượng!!! Đủ, đủ mời công tử, mời hai vị cô nương lên phía sau xe an tọa.

Phu xe giật mình hoảng hốt vội nhảy xuống kéo rèm mời chào ba người muốn bao nhiêu nhiệt tình liền có bấy nhiêu.

-A… vị công tử này hình như bị thương, để tiểu nhân dìu ngươi lên.

-Không cần để chúng ta dìu hắn được rồi. Lão bá đi làm chuyện của ngươi đi.

Mẫn Văn lạnh giọng.

-Được rồi, hai người là nữ nhân dìu ta không tiện để lão bá tới đi.

Huỳnh Tảo yếu ớt nói.

Lão bá có chút e ngại nhưng Huỳnh Tảo đã nói thế hắn cũng không tiện từ chối. Phía sau xe được dựng lên khá tươm tất, bốn bề được che đậy kín kẻ, trên đầu còn có lộng cao không sợ nắng mưa.

Bên trong chứa đựng được bốn người, hai hàng ghế ngồi đối diện nhau. Huỳnh Tảo thân thể không tốt được đặc cách nằm dài trên một hàng ghế, hai tỉ muội đương nhiên sẽ ngồi bên hàng ghế kia cũng tiện bề săn sóc hắn.

-Huỳnh Tảo, ngươi hay là ngủ một giấc đi. Từ nơi này đến Bắc Doanh dù đi xe ngựa cũng phải hơn một canh giờ mới đến nơi.

Thùng xe tuy có chút run lắc nhưng vẫn tốt hơn tự mình chèo chống thân thể yếu ớt này của hắn gấp vạn lần. Huỳnh Tảo khẻ gật đầu, mí mắt nặng trĩu dần nhắm lại.

Xe ngựa đi được một đoạn Mẫn Nhi kéo rèm nhìn ngắm xung quanh. Mắt phượng của nàng khẻ nhíu.

-Lão bá.

-Cô nương có gì dặn dò?

Lão phu xe lớn giọng đáp.

-Đường này có phải đường đến Bắc Doanh không vậy? Tại sao ta lại thấy rất lạ.

Nàng trong tình báo thu được đường đến Bắc Doanh mọc rất nhiều cỏ lau. Lúc này trời vừa vào hè, nơi đây lí ra phải mọc lên cỏ lau trắng xóa mới phải.

-Chuyện này… đây là đường tắt a. Ta thấy vị công tử kia trong người không ổn phải cần nghĩ ngơi sớm nên đã tự chủ tuyển chọn con đường này.

-Không cần ngươi tự tiện, mau đánh xe về đường cũ cho ta.

Mẫn Văn nhận ra chuyện không ổn. Nàng lạnh giọng quát.

-Ha ha ha đã đến đây rồi tại sao không nán lại làm khách Ung mỗ. Tứ hải giai huynh đệ, người phương xa đều là nhà mình a.

Giọng nói ồm ồm vang lên.

Phu xe vậy mà liều mạng nhảy xuống đường lăn lông lốc vài vòng. Hắn chỉ là thường dân thân thể yếu ớt đó cũng chính là nguyên do hai nàng tin tưởng lên xe ngựa. Vậy mà dám làm ra chuyện này không khỏi coi rẽ tính mạng đi.

-Ung lão gia, Ung lão gia. Tiểu nhân thành công mang về ba người rồi. Bọn chúng đều là vũ giả, còn có hai vị cô nương nhan sắc tuyệt trần nữa.

Phu xe nén cơn đau gằn giọng thét lớn muốn tranh công.

-Được, được. Lão Mã lần này lập công lớn. Sau khi trở về sẽ ban thưởng cho ngươi một phần Cốt Tủy để ngươi được đứng trong hàng ngũ của chúng ta.

-Tạ ơn Ung lão gia, tạ ơn Ung lão gia.

Phu xe họ Mã kinh hỉ muốn khóc không ngừng vái lạy.

Không còn người khống chế ngựa kéo xe chạy được một khoảng rồi dừng lại. Rất nhanh xe ngựa bị một đoàn người vây lấy, bọn chúng ăn mặc như nông dân nhưng tay lại cầm theo khí giới. Sắc mặt bất thiện nhìn vào khoang xe phía sau không giấu nổi vẻ thèm thuồng.

-Các ngươi tránh ra để lão gia mời giai nhân xuống.

Lão Mã chuyện tốt không nhường ai, hắn đi đầu dọn đường cúc cung tận tụy.

Ung lão gia thân hình hộ pháp dưới cằm có râu quai nón, lão bước đi lệ khệ cùng cái bụng quá khổ càng khiến kẻ khác bất đắc dĩ không muốn nhìn. Hếch hếch nốt ruồi trâu bên khóe miệng, từ nơi đó còn mọc ra hai cái “đuôi diều” khiến lão mỗi khi nói chuyện lại phải phiền phức giữ lấy nếu không sẽ vướng vào miệng rất khó xem.

-Này các ngươi không được làm giai nhân hoảng sợ. Lão Mã còn không để thỉnh a.

-Dạ, dạ lão gia nói phải.

Mã phu xe hèn mòn cười cợt. Lão được thế liền vội lấn người, phất tay ý bảo người xung quanh tránh lui. Riêng lão lại chỉnh sửa y phục ngay ngắn, vội lấy tay áo lau sạch khuôn mặt đến trước rèm hô lớn.

-Ung lão gia thỉnh hai vị giai nhân.

-Ung lão gia thỉnh hai vị giai nhân.

-Ung lão gia…

-Thôi được rồi. Họ Mã phế vật ngươi cút ra cho ta.

Họ Ung mất kiên nhẫn phất tay đuổi lão.

-Lão gia có lẽ trên xe có một kẻ bị thương nên các nàng mới chậm trễ không muốn gặp ngài.

-Bị thương? Là nam nhân… tại sao ngươi không nói với ta?

Họ Mã lúng túng.

-Tại vì hắn bị trọng thương còn sống hay chết cũng khó đoán nên tiểu nhân…

-Phế vật, chỉ một chút chuyện như thế mà ngươi cũng làm không xong còn muốn ta hao phí Cốt Tủy trên người ngươi.

Nói ra họ Ung phất bàn tay to như bồ lúa đánh lên người phu xe khiến hắn văng ra xa sống chết khó phân định.

-He he he hai vị giai nhân, nếu trên xe có bằng hữu bị thương hay là các ngươi đến chỗ ta. Ở đó có đại phu bảo đảm sẽ trị dứt điểm cho hắn.

Trong xe Mẫn Văn răng ngà cắn chặt. Nàng tay ngọt xiết lấy vạt áo thật sự cả đời này nàng chưa từng bị sỉ nhục đến mức này. Bọn chúng lừa ba người đến đây rõ ràng đối với các nàng có mưu đồ bất chính.

-Bọn người khốn kiếp, để ta đi giết bọn chúng.

Mẫn Văn cầm liễu kiếm muốn kéo rèm ra ngoài ác chiến một trận. Khi nàng chợt đứng lên thì Mẫn Nhi ngồi bên cạnh nắm lấy áo nàng.

-Tỉ tỉ, không cần giữ lại người sống.

-Được rất hợp ý ta.

Nàng vén lên rèm cửa bước ra. Dù có mạn che đi dung nhan nhưng hắc y lại ôm sát lấy sắc vóc ngạo nhân của nàng khiến bọn chúng không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.

Ung lão gia thậm chí còn hoang đường hơn, hắn há hốc mồm mặc cho nước dãi thấm xuống cái bụng trương phình.

Nhìn bọn chúng hồi lâu Mẫn Văn càng sởn cả gai ốc. Nàng không muốn đối với những kẻ này nhiều lời, liễu kiếm tuốt ra sáng loáng vạch một đường trên đất.

-Mĩ nhân nàng càng nổi giận lại càng xinh đẹp. Đến đây với Ung lão gia ta, ta sẽ cho nàng biết cái gì gọi là khoái lạc.

Từng câu từng lời như là cũi khô thắp cháy lên thịnh nộ trong lòng nàng. Liễu kiếm không chút thương xót chém lên trên người Ung lão gia, để lại trên cái bụng to tướng của lão một đường máu dài.

-Xú nữ nhân ngươi dám đánh ta. Huynh đệ đâu mau bắt lấy ả, đợi ta chơi chán sẽ đến lượt các ngươi.

Ngoài dự đoán của nàng Ung lão gia chưa chết. Lúc này hắn toàn thân mọc hắc mao rậm rạp, trên miệng còn lòi ra đôi nanh to lớn dị thường. Chính lớp lông mao kia đã cứu hắn một mạng, khiến cho liễu kiếm của nàng không thể đâm vào nội tàng của hắn.

-Huyệt Địa Trư Vũ Thú.

-Thần thông thiên phú Độn Địa.

Ung lão gia toàn thân to lớn vậy mà rất nhanh liền chui xuống mặt đất. Hắn là một tên Vũ Binh hậu kì hàng thật giá thật nên mới dám đối với vũ giả khác ra tay.

-Huyệt Địa Trư? Nhất phẩm yêu thú chuyên đào bới mộ địa ăn trộm thi thể kia ư? Vũ Thú này đi với ngươi đúng là tuyệt phối.

Mẫn Văn cười khẩy. Nàng liễu kiếm lại vung lên. Lần này không giống như trước kiếm này tàn độc vạn phần. Một kiếm vung lên liền lấy đi mấy mạng người, huyết dịch phủ đầy mặt đất.