Chương 105: Mẫn Văn hiển uy.

Ác chiến diễn ra một chiều rất nhanh liền cho thấy hiện thực tàn khốc. Xung quanh xe ngựa xác người chất thành hào, huyết dịch tựa như thủy lưu động càng khiến người ta phải sởn gai óc.

Chém giết không bao lâu mà quân số bị giảm đi non nữa, tận mắt nhìn thấy đồng bọn chết thảm càng làm những kẻ ở lại phải kinh hồn bạt vía. Binh khí trên tay gần như không thể xiết chặt, bọn chúng hoảng sợ nhìn nhau dường như đã nhìn thấy ý định muốn chạy trốn giữ lại mạng sống.

-Ta bắt được ả rồi, các huynh đệ Súc Sinh Bang mau xông lên giết ả cho ta.

Dưới mặt đất bỗng xuất hiện đôi bàn tay lông lá chồi lên tóm lấy chân nàng. Thì ta họ Ung biệt tăm biệt tích không phải để đào tẩu, lão đã ngấm ngầm chờ đợi khoảng khắc này, lúc nàng đang mãi mê giết người mà không để tâm đến phong bị.

-Ha ha ha quả không hổ danh là lão đại của chúng ta. Các huynh đệ xông lên giết ả trả thù cho chúng huynh đệ đã chết.

-Xông lên…

Nhìn thất Mẫn Văn song cước bị khóa chặt không thể cục cựa, bọn chúng vội vàng ném sợ hãi ra sau lưng. Trò này trước nay đã diễn ra không ít lần, kẻ thù dù có lợi hại đến mấy nhưng không thể thi triển cước bộ né tránh hậu quả là biến thành oan hồn dưới lưỡi đao của bọn hắn.

-Ha ha ha các ngươi không nên làm quá khó coi a. Dù sao cái xác này cũng không tệ, để lại cho bản lão gia chơi đùa cũng xem như khoái hoạt.

Ung lão gia ẩn nấp dưới lòng đất phát ra từng tiếng cười bệnh hoạn. Lão liếm môi, dường như dâm dục thi thể không phải là chuyện lão chưa từng làm trước đây.

-Vũ Thú… Hắc Quả Phụ Chi Tru.

Mẫn Văn khí sắc dần lạnh lại. Mĩ mục của nàng chỉ độc mỗi một màu trắng vô cảm đến đáng sợ. Buông ra liễu kiếm, trên ngón tay thon dài cột lấy một sợi tơ mảnh kỳ bí.

-Thần thông thiên phú Bàn Tơ Động.

Từ dưới mặt đất bắn lên vô số sợi tơ nhỏ nhắn gần như vô hình bắn vào người không một tên nào trốn thoát.

-Giết.

Mười đầu ngón tay nhảy múa cực nhanh để lại hư ảnh kéo dài không dứt. Vô số sợi tơ cứ dần siết vào, da thịt bị cứa rách, huyết dịch dần thấm vào đất.

-Đại… đại nhân… cầu xin đại nhân tha cho chúng ta…

Phu xe họ Mã thân thể bị đính trên thân cây, bị vô số tơ nhện cắt xuyên da thịt cứa vào tận xương. Cả người treo lên lơ lững, toàn thân hắn là hàng ngàn vết cắt rĩ ra máu tươi. Ngoài khản giọng cầu xin thì hắn lúc này chỉ mong ước được giải thoát khỏi thống khổ cũng không hi vọng chính mình được tiếp tục sống.

-Nói cho ta biết, thổ phỉ Súc Sinh Bang các ngươi có bao nhiêu tên?

-Tiểu nhân… không…

Hắn đau đớn gào thét, âm thanh phát ra dường như không còn thuộc về nhân loại.

-Đây… đây là toàn bộ người… cầu đại nhân. Giết… tiểu nhân a…

Nàng lúc này đã lấy lại tự do. Song thủ vốn tóm chặt lấy nàng lại buông lỏng, nhìn mười đầu ngón tay không ngừng co giật. Huyết dịch từ dưới lòng đất dần thấm lên phía trên, kết cục của Ung lão gia đang chôn mình bên dưới thảm khốc không dùng cách nào tả xiết.

Tiếng kêu la, than khóc như thể dằn vặt muốn nát tim gan. Những lời cầu xin muộn màng, van nài để được chết cũng dần bị quang cảnh thảm khốc nuốt chửng.

Mẫn Văn bước lại xe ngựa vén lên rèm vải, chờ đợi nàng bên trong là muội muội Mẫn Nhi đang dùng khăn tay lau đi vết máu dính trên khóe mắt của nàng.

-Tỉ tỉ vất vả rồi.

-Không nề hà gì, tỉ chỉ quét dọn rác rưởi mà thôi.

Nàng quay qua nhìn Huỳnh Tảo vẫn còn đang say giấc liền triệt để an tâm hướng muội muội nói.

-Ta ra ngoài đánh xe, nếu chạy nhanh chúng ta vẫn có cơ hội đuổi kịp đến đó trước giờ Ngọ.

Nói rồi nàng cầm lên dây cương, tay kia vút roi cho xe ngựa quay về đường cũ. Bỏ lại tàn tích thê thảm sau lưng.

………………………………………………

Bắc Doanh cái danh tự này không nên xem là thật. Ít nhất khi so với doanh trại lại tốt hơn mấy phần. Gần đến giờ Ngọ chúng đệ tử lần lượt xuất hiện, có kẻ vui mừng còn không ít kẻ nhuốm màu bi thương. Một ngày một đêm chạy chối chết trong Thanh Thiên Lâm muốn toàn thân vô tổn là điều hoang đường.

-Lão Trương ngươi đoán xem có bao nhiêu tân đệ tử có thể hoàn thành đặc huấn lần này?

Hai vị lão sư già đứng trước trận doanh một người dáng vẻ thư sinh cầm thư quyển trên tay, lão dùng ánh mắt lúc nào cũng nhắm hờ quan sát từng bóng người đi đến.

-Thật sự không dễ đoán trước được. Lần này tiếp đón tân sinh lại là Ngô trưởng lão, ngươi còn lạ gì tính tình kì quái của hắn.

Trương lão sư vai hùm lưng gấu chống cự chùy. Lão mắt hổ mở ra chừng chừng như muốn chực chờ ăn tươi nuốt sống kẻ khác.

-Lí Tiêu ngươi đã cho mời y sư ra chưa? Nếu không ngoài dự đoán thì tổn thất lần này hẳn là rất nghiêm trọng a.

Còn mấy khắc nữa giờ ngọ đã điểm nhưng quân số vẫn chưa đủ nhất thành. Muốn đuổi đến đây đúng thời hạn không chỉ thực lực cường đại mà bản lĩnh, tâm tính đều phải vượt xa vũ giả cùng cấp. Những kẻ xuất hiện không ai không có thương tích đầy mình, thậm chí còn có kẻ vừa bước vào quân doanh liền không cầm cự được gục xuống đất.

Nhìn thấy tinh binh nữa tàn nữa phế Trương, Lí hai lão đều không nhịn được mà lắc đầu. Chuyện này gần như đều xảy ra khi Ngô lão sư tiếp quản bọn chúng, tuy rằng hai người đã từng mấy lần tố cáo lên nhưng cao tầng vẫn mắt điếc tai ngơ cứ để mặt Ngô lão hành sự.

-Lại một nhóm hạt giống tốt bị làm cho hoang phế không còn hình người, cứ đà này tiếp diễn ta e rằng Bắc Doanh cũng không thể tồn tại lâu được nữa.

Nhìn từng băng cán trên đó có người trong thương rên lên ư ử, thậm chí còn có đệ tử bị đoạn chi… cảnh tượng này thê thảm không khác gì trên chiến trường khiến Lí lão sư lòng nặng trĩu. Có lẽ niềm an ủi duy nhất của lão lúc này là những hài tử kia sau khi trãi qua huyết tẩy sẽ không bị chết chìm trong hoảng loạn mà tựa như phượng hoàng trùng sinh từ đóng tro tàn. Sinh mệnh càng cường ngạnh hơn trước.

-Giá…. Tránh ra, tránh ra…

Binh sĩ hộ trại bị tiếng động làm cho kinh nghi.

-Người phía trước là ai tại sao dám cả gan xông vào Bắc Doanh.

Rất nhanh binh sĩ gươm giáo chỉnh tề bao vây xe ngựa vào trong.

-Binh gia chờ đã, chúng ta là đệ tử Chiến Thiên Học Viện. Là người của Bắc Doanh.

Nhìn thấy lệnh bài thân phận trên tay Mẫn Văn, binh sĩ nhìn nhau đồng loạt thu lại khí giới nhưng vẫn một mực không chịu rời đi.

-Là người của Bắc Doanh cũng không thể làm trái quân lệnh. Nếu ngươi không thể giải thích hợp tình hợp lí đùng trách chúng ta mang ngươi ném vào đại lao chờ Chấp Pháp Đội đến xét xử.

Một người chống nghiêm khí giới nói.

-Chúng ta bên trong xe có người bị thương, thân bất do kĩ mong các vị binh gia nhanh cho y sư đến đây nếu không hậu quả khó lường.

Mẫn Văn khẩn thiết nói. Nàng cho ngựa chạy hết tốc lực gần hai canh giờ cuối cùng cũng đến được Bắc Doanh. Tuy rằng biết nơi đây có không ít thiết lệnh nhưng tình thế quá gấp rút khiến nàng không kịp nghĩ nhiều, cứ thế mà phóng xe ngựa lao vào bên trong.

Nghe có người bị thương còn là đệ tử Chiến Thiên Học Viện binh sĩ liền đoán ra nguyên nhân. Một người đi đến nhìn vào trong, quả nhiên ngoài Mẫn Nhi còn ở đó thì đối diện nàng Huỳnh Tảo toàn thân hư nhược, sắc mặt trắng bệt.

-Cho y sư đến đây. Kẻ này bị nội thương rất nghiêm trọng.

Rất nhanh y sư vội vã mang theo thùng thuốc chạy đến. Trước ánh nhìn lo lắng của hai tỷ muội, y sư xem xét thân thể của Huỳnh Tảo rồi lại không khỏi nhướng mày.

-Nội thương rất nặng, khí huyết gần như tắc nghẽn. Rốt cuộc hắn bị thứ gì đả thương mà ra nông nổi này?

Y sư quay lại nhìn hai nàng nghi vấn.

-Cái này… hắn bị thương do giao đấu với một đầu Hôi Lang nhị cấp…

Mẫn Nhi có chút chần chừ nói.

-Cái gì? Nhị cấp yêu thú? Ba người các ngươi đã đi đến nơi nào mà phải đánh nhau với yêu thú nhị cấp, có phải ngại mạng mình quá dài không?

-Y sư, Huỳnh Tảo hắn khi nào có thể tỉnh dậy?

Mẫn Văn gấp hỏi.

-Khó đoán trước được. Ta đã kê cho hắn một số dược liệu hồi khí dưỡng thương. Tính mạng không lo nhưng sợ rằng sẽ có tai họa ngầm… ôi thôi, lại một tiểu tử nữa…

Y sư thở dài ngao ngán. Huỳnh Tảo đã là ca thứ mấy trong ngày mà hắn lười đếm, chỉ biết khi Ngô trưởng lão xuất trận liền là lúc hắn không thể nghỉ ngơi.

Rất nhanh Huỳnh Tảo được đưa vào Y Đường.

-Hai vị cô nương không phận sự xin hãy rời đi. Nơi đây không tiện ở lại, kính xin đừng làm phiền các vị y sư chẩn trị cho công tử.

Một tên người hầu ngăn hai nàng ngoài cửa.

-Vậy thì làm phiền các vị y sư rồi. Hắn là bằng hữu của Tiêu gia chúng ta, mong các vị chiếu cố hắn.

Mẫn Nhi đưa lên phong lên bài mang khí tức cổ xưa, trên đó được khắc độc mỗi chữ “Tiêu”. Vừa nhìn thấy lệnh bài dược đồng vội vàng đáp ứng rồi ba chân bốn cẳng chạy vào trong.

-Mẫn Nhi, muội nói xem Huỳnh Tảo hắn rốt cuộc có thể bình phục được hay không?

Mẫn Văn mĩ mục đượm buồn, trong giọng nói của nàng không nghe ra khí lực bá đạo của một vị tiểu thư thế gia hùng mạnh.

-Ta nghe nói người tốt chết sớm còn kẻ xấu sống đến trăm năm. Tên Huỳnh Tảo này tự phụ, đáng ghét như vậy ắt hẳn sẽ không buông xuôi dễ dàng a.

Mẫn Nhi cầm lấy tay của tỷ tỷ nhẹ giọng nói.

-Vậy ư? Đa ta cát ngôn của muội.

Mẫn Văn vậy mà nhuyễn miệng cười.

-Không phải chứ tỷ tỷ, đêm qua ai còn nhắc ta không được để nam nhân câu dẫn a. Điệu bộ này…

Nàng ngớ người nhưng không dám nói ra thành tiếng chỉ đành hộ tống tỷ tỷ rời đi.