Chiến Thiên Học Viện lãnh địa, Thiếu Mao sau mấy ngày ngựa không dừng vó lại quay trở về. Hắn vẫn không thoát ra khỏi thần sắc mệt mỏi, trong tâm tư không lúc nào dừng lại suy nghĩ thúc đẫy hắn phải bỏ trốn. Vạn lần đứng nhúng sâu vào vũng nước đục này. Nhưng rồi Thiếu Mao lại cắn răng bước tiếp, hắn nhìn lên thượng thiên trong tâm không ngừng van lạy tất cả những gì diễn ra chỉ là một giấc mơ.
-Thiếu Mao ngươi có phải không coi bổn thiếu gia ra gì? Phụ thân ra lệnh cho ngươi tới đây bảo hộ ta vậy mà dám trốn đi mất biệt mấy ngày nay. Có cần bổn thiếu gia bẩm báo về gia tộc, đổi một tên hộ vệ khác thay thế ngươi đi.
Thiếu Mao tâm thần tựa như sét đánh, hắn không dám tin vào tai mình. Vội vàng nhìn lại, không sai chính là hắn. Hoành Tiếu Hoang cái tên dã chủng đó lại còn chưa chết, từ giọng nói, thái độ khinh miệt này không sai.
-Là hắn… hoang đường, hôm đó chính tay ta đã tra xét thi thể. Hắn… hắn thật sự đã chết, còn kẻ này…
-Lời ta nói ngươi dám không nghe? Ngươi có tin toàn gia của ngươi trong nay mai không còn nơi để về không?
Tính khí phú nhị đại của Hoành Tiếu Hoang quả nhiên vẫn không thay đổi, hắn tại nơi đây thực lực không bằng người. Càng không thể dùng uy quyền thứ mà Hoành gia không hề để lại cho hắn, Thiếu Mao nghi kị cũng vì bảo hộ Tiếu Hoang là nhiệm vụ bất đắc dĩ không thể chối từ.
-Thuộc hạ không dám, có thể nhìn thấy thiếu gia đại nạn không chết mà còn hoàng dương, khí độ xung mãn làm cho thuộc hạ vì ánh hào quang của thiếu gia làm cho ngây người.
Thiếu Mao dập đầu bái lạy, thế gia nuôi chó cũng không phải thảo cẩu mà hắn có năng lực phạm đến.
-Khốn kiếp, tên dã chủng này sớm không sống lại mà xuất hiện tại thời khắc này. Ta đã đầu quân cho đại thiếu gia, một người đứng hai thuyền. Tin tức này lộ ra dù ta có mười tánh mạng cũng không đủ bù vào mất.
Hoành Tiếu Hoang bất chợt lộ ra khí thế khác thường, bị ánh mắt của hắn nhìn chăm chú khiến Thiếu Mao không hiểu từ đâu mà lại dâng lên cảm giác hoảng sợ cực độ.
-Ngươi tốt nhất là tự thu xếp đi, khảo thí sắp bắt đầu rồi, bản thiếu không muốn để bọn công tử thế gia kia chê cười.
-Thuộc hạ tuân lệnh, kẻ nào dám khinh thị người của Hoành gia, ta sẽ khiến kẻ đó không yên thân.
Ngước nhìn Hoành Tiếu Hoang quay người bước đi, Thiếu Mao song thủ siết chặt. Trong tâm hắn sớm đã làm ra quyết định tàn nhẫn.
-Đại thiếu gia, tiểu nhân đã nói hắn chết… hắn sẽ phải chết.
……………………………………………
Ngày hôm nay được xem là một tiểu sự kiện của Chiến Thiên Học Viện, khảo thí diễn ra sẽ xuất hiện một ít thiên tài nổi bật. Những nhân vật thường ngày hiếm thấy cũng lần lượt xuất đầu.
-Mạc sư phụ, ngươi thần công không phải trong lúc trọng yếu sao? Tại sao lại đột ngột xuất quan, không có lợi cho nhục thể ngươi đâu.
Trung niên bàn tử nở nụ cười nói ra lời thăm hỏi nhưng giọng điệu của hắn nữa phần không có hảo ý gì.
-Hừ, đa tạ Kim sư phụ đại nghĩa hỏi han. Lão phu cái mạng già này không dễ ngã xuống như vậy đâu. Nói không chừng ta lại phải tốn một ít ngân lượng tiến Kim sư phụ cúng bái a.
-Lão già vô liêm sĩ, ngươi dám…
Chiến Thiên Học Viên cao thủ như mây, lần này tuy không tụ hợp đông đủ nhưng cũng phải hơn mười vị. Những người này không ai có thực lực dưới Vũ Úy, chỉ cần một người bước ra đã đủ để bình định một phương.
-Tiêu Sầu sư thái, Mạc sư phụ lại cùng Kim sư phụ bất hòa. Người không định ra tay ngăn trở sao?
Thiếu niên thần khí hơn người, hắn lẫn trong đám đệ tử tựa như hạc trong bầy gà không cách nào che giấu. Trên người mang bạch y biểu tượng dễ nhận ra nhất thuộc về đệ tử đứng đầu.
-Hai lão già đó đánh nhau cũng đã mấy mươi năm, thù này còn kết xuống thế hệ đệ tử. Ta không muốn phí sức làm chuyện vô nghĩa.
Ni cô phẩy phẩy phất trần dẫn theo vị nội môn đệ tử bước lên khán đài quan chiến.
-Ha ha ha nơi này thật náo nhiệt, so với tộc hội còn lớn hơn nhiều lần a.
Huỳnh Tảo phí không ít sức lực mới có thể từ trong đám đông hiếu kì đi lên, dù sao hắn cũng tính là nhân vật chính nha, không thể để nguyên do chậm trễ mà lỡ mất cơ hội tham gia thí luyện.
-Các ngươi lui ra nhường đường cho thiếu gia nhà ta.
-Thiếu gia nhà ngươi là kẻ nào dám ngông nghênh ở đây. Bản thiếu là thứ tử của quan Thượng Thư, chẳng lẽ phải nhường đường cho hắn.
Chiến Thiên Học Viện là nơi quy tụ vô số vương công thế tộc, một chút đắc tội rất có khả năng mang tới hậu họa không ngừng. Thiếu Mao sống tới chừng này tuổi đầu há lại không biết, nhưng mệnh lệnh của Hoành Tiếu Hoang ban ra hắn không dám chống lại.
-Không sai, các ngươi còn không nhanh tránh đường để bản thiếu tiến lên.
-Ha ha ha ta còn tưởng là kiêu hùng phương nào có đảm lược thì ra phế vật Tiếu Hoang nhà ngươi. Đừng tưởng rằng lão Diêm Vương không mang ngươi đi được thì tự cho mình lợi hại, bản thiếu chỉ cần ba chiêu liền đem ngươi đánh kêu cha gọi mẹ a.
-Ha ha ha…
Danh khí Hoành Tiếu Hoang không nhỏ, bản tính đê hèn cùng kết cục bị thí luyện đệ tử thấp kém một quyền cướp đi nữa tính mạng chẳng mấy chốc trở thành trò cười hiếm có. Thiếu Mao đứng gần đó cũng không có tâm tư hộ chủ…
-Đứa dã chủng này… gia chủ năm đó không phải một đao giết đi a. Giữ lại một cái phế vật càng lúc càng khiến danh vọng thế gia tuột dốc không phanh. Lẽ ra ngươi phải có bản lĩnh dù chỉ một nữa của đại thiếu gia… đáng hận a.
Đi theo một tên chủ tử không ra gì đồng nghĩa với một đường quan trường của hắn sau này không mấy sáng sủa.
-Cười đủ chưa? Có gan ngươi liền cùng bản thiếu gia lên đài sinh tử chiến một phen, vũ giả là để luyện quyền cước không phải công phu miệng lưỡi.
Hoành Tiếu Thiên không nói hai lời, hắn phi người lên vũ đài bàn tay hướng về phía kẻ khiêu khích kia thái đọ ngạo mạn vô cùng.
-Phế vật này bị người đánh suýt chết khiến cho đầu óc không còn tỉnh táo. Muốn nạp mạng, bản thiếu gia tiếp ngươi.
Hắn cũng không phải dạng người thiện lương gì, tên phế vật ngày thường khẽ liếc mắt liền co rúm sợ hãi nay lại dám trước đông đảo sư huynh đệ lớn tiếng khiêu khích. Nếu hắn không dùng thực lực chặn miệng tên phế vật kia thì khác nào trở thành trò cười cho mấy ngàn người nhìn vào.
Chiến đài vốn là nơi tự do luận võ, thường ngày có không ít đệ tử muốn giải quyết bất hòa mà ước hẹn so tài cao thấp. Nhưng hôm nay lại có chút đặc thù, hai kẻ này không phải khi nào mà nhắm đúng thời điểm tối hậu khiến không ít người chú tâm.
-Hai tên khốn kiếp, khảo thí sắp diễn ra tới nơi mà bọn chúng còn có tâm trạng nội chiến. Không phải muốn lão tử thua thiệt đi?
Phùng giáo quan nổi khí cùng cực, nhưng lão không dám hò hét phát tiết bởi vì xung quanh có không ít đầu xỏ đều góp mặt. Tại nơi đây làm trò, khác nào tự mình ném đi mặt mũi chứ.
-Phùng giáo quan, hai tên tiểu tử đằng kia là đệ tử ngươi phụ trách?
-Hàn lão sư tuệ nhãn tinh tường, kẻ xông lên võ trước tiên là Hoành Tiếu Hoang người nhà họ Hoành. Còn kẻ tiếp chiến là hậu đài của quan Thượng Thư. Bọn chúng đều là tân đệ tử tham gia khảo thí.
Phùng giáo quan khẩn trương đáp lời, vị Hàn lão sư này trong Chiến Thiên Học Viện danh khí rất lớn. Đừng thấy hắn tuổi tác đã qua thất tuần mà xem thường, đã hơn mười năm nay chưa thấy kẻ nào có thể khiến lão thật sự xuất ra toàn bộ thực lực. Sợ rằng cảnh giới của lão sớm đã đột phá Vũ Tá cao thủ nắm giữ thực lực một người một ngựa khiêu chiến cả một thành trì.
-Khảo thí còn một lúc nữa liền bắt đầu, trước đó xem như bọn hài tử này làm ra một chút tiêu khiển đi.
-Hàn lão sư nói chí phải.
-…
Các cao tầng đều tỏ ra thích thú, những kẻ ngấm ngầm đối đầu với Phùng giáo quan trong lòng cười lạnh. Quả nhiên tại đây chỉ có Phùng giáo quan là không thể nở nụ cười, hắn chỉ có thể hi vọng hai tên vọng đọng kia ra tay biết chừng mực. Không để chưa xuất trận mà đã hao binh tổn tướng.