- Chủ tử, Thiếu Mao bên ngoài có chuyện cấp báo.
-Cho hắn vào.
Đặt xuống quyển phổ, thiếu niên mày sắc, song mục tinh anh từng lời nói cử chỉ đều toát ra phong thái bất phàm. Hắn thân là Hoành gia đại thiếu gia, với xuất thân cao quý vốn có, một lời nói ra đủ để khiến hàng vạn người phải bỏ mạng.
-Tiểu nhân Thiếu Mao bái kiến đại thiếu gia.
-Thiếu Mao… nếu bản nhân nhớ không lầm ngươi chính là kẻ được gia chủ sai đi hầu hạ bên người tên dã tử kia. Có phải ngươi sợ rằng mạng mình quá dài liền mò tới đây cầu xin bản nhân giúp ngươi hóa kiếp.
Thiếu Mao cảnh giới Vũ Trưởng đủ để chấn nhiếp một phương, thường ngày hét ra lửa là thế nhưng đối diện với thiếu niên mới ngoài hai mươi kia hắn nội tâm lại ngập tràn sợ hãi, ngay cả đầu cũng không dám ngẫn cao.
-Đại… đại thiếu gia khai ân, đại thiếu gia khai ân. Hôm nay tiểu nhân liều mạng tới gặp người cốt là để… cầu đại thiếu gia chỉ điểm cho tiểu nhân một con đường sống.
-Hoang đường, ta vốn không ưa gì tên con hoang kia. Ngươi là người hầu bên cạnh hắn tại sao không đi cầu xin hắn, biết đâu gia chủ thật sự tha tội chết cho ngươi a.
Đại thiếu gia khinh miệt ném tách trà nóng vào mặt hắn, mảnh vỡ sắc bén cứa vào da thịt, từng dòng huyết dich tuôn ra nhưng Thiếu Mao nữa tiếng kêu đau cũng không dám phát ra.
-Đại thiếu gia… không thể!!! Bởi vì…
-Tại sao? Nếu ngươi còn ấp úng chưa chịu khai thì cái mạng quèn của ngươi cũng đừng mong giữ lại.
Thiếu Mao song quyền siết chặt, hắn nội tâm không ngừng đấu tranh kịch liệt một hồi nhưng…
-Tiểu nhân xin khai. Hoành Tiếu Hoang thiếu gia đã… đã bị kẻ khác hại chết rồi.
-Ngươi nói sao? Tên dã tử đó chết rồi.
Đại thiếu gia kinh ngạc bội phần, chuyện này có chút khó tin nhưng hắn dám khẳng định tên Thiếu Mao này không dám lấy tính mạng toàn gia ra đánh cược.
-Ngươi không phải luôn theo sát bên hắn từng bước, tại sao hắn lại đột ngột mất mạng?
Sau khi kể lại tường tận mọi việc, chính Thiếu Mao ban đầu cũng không dám tin Hoành Tiếu Hoang con kiến lại có thể thoát khỏi tai mắt hắn tự mình đi tìm cái chết.
-Ngươi vì sợ gia chủ nỗi cơn thịnh nộ sẽ sai ngươi giết hết các ngươi?
-Đại công tử mắt sáng như đuốc, tiểu nhân vào làm thuộc hạ cho Hoành gia hơn ba mươi năm nay sẽ rất có lợi cho công tử. Kính xin người thu nhận kẻ hèn này.
Thiếu niên nhìn chằm chằm vào kẻ hạ mình quỳ mọp dưới chân, hắn đại não không ngừng suy diễn hàng loạt mưu mô, lợi, hại khi chiêu mộ “củ khoai lang” bỏng tay này.
-Còn hung thủ, hẳn ngươi chưa đem hung thủ mang đi giao nộp lên gia tộc đi?
-Bẩm… hung thủ tới nay vẫn còn đang lẫn trốn, tiểu nhân đã cho dán cáo thị khắp nơi. Ngay khi bắt được hắn sẽ trước tiên mang tới đây để thiếu gia tra hỏi.
Hung thủ chưa bị bắt ngược lại là chuyện tốt, từ trong miệng của hung thủ có thể bắt ép lấy khẩu cung có lợi cho hắn. Làm bàn đạp vững chắc, gia tăng xác suất chiếm được cái ghế kế thừa vị trí gia chủ trong tương lai.
-Chuyện tiếp theo ta không cần nhiều lời.
-Tiểu nhân đã rõ, vì Hoành gia tiểu nhân quyết không để lại mối di họa nào cho gia tộc.
Cái mạng hơn phân nữa đã được giữ lại, Thiếu Mao không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn lần nữa vái lạy thật sâu, tự động lui ra ngoài.
…
Ngày hôm đó Thiếu Mao không dám lơ là nhiệm vụ, một nhà trên dưới mười người hoàn toàn trông mong vào đôi vai của hắn. Nhưng trời xui rủi thay tên nhị thế gia này nữa phần cốt cách của danh gia vọng tộc đều không nặn ra được. Hắn vốn dĩ là dã chủng kết quả từ một lần quá chén mà gia chủ cưỡng bức một ả tì nữ từ đó sinh ra hắn.
Thân là gia chủ nhi tử nhưng địa vị lại không khác gì tôi tớ, những người trong nhà xưa nay chưa từng xem hắn là kẻ kế vị. Sau bao nhiêu năm nếm trãi đủ loại cay đắng Hoành Tiếu Hoang cuối cùng cũng được tự do. Tưởng chừng bước chân vào học viện hắn sẽ thoát khỏi ánh mắt khinh bĩ từ người khác nhưng nào ngờ nơi đây lại ẩn giấu vô số thế lực ngầm còn sót lại từ khi đại thiếu gia rời đi.
Bọn chúng tự chủ mọi thứ gây khó dễ nhằm khiến cho tên con hoang này không thể tiếp tục sinh tồn, nhận lấy vô vàn vũ nhục mà rời đi. Chỉ là bọn chúng nào biết rằng Hoành Tiếu Hoang từ trong tận cùng đau khổ vốn đã xem thường cái thứ bọn chúng gọi là cốt khí. Sau khi đón nhận những lời dung tục, chèn ép từ chúng sư huynh đệ, hắn đều nở một nụ cười vô hại. Lần thứ nhất nhìn vào kẻ khác còn tin rằng Hoành Tiếu Hoang sớm đã giác ngộ thân phận dã chủng của mình.
Bên trong nhà xác, nơi này quanh năm âm u lãnh lẽo. Không có mấy ai lại hứng thú ngày đêm tại cái nơi rùng rợn này làm bạn với thi thể. Trên giường, cổ thi thể mới được đưa tới không lâu nằm bất động bỗng dưng ngồi bật dậy. Song mục vô hồn dần dần khôi phục linh tính, hắn nghiền ngẫm ngắm nhìn bản thân dường như không dám tin vào mắt mình.
-Ta chưa chết, bổn tướng vẫn còn sống… nhưng khối thân thể này…
...............................................................................................................................................
- Lời tác: gần đây ta bận rất nhiều công việc nên chỉ có thể sáng tác vào đêm khuya mà thôi. Mà thời gian đó đăng lên sợ không ai xem nên đành phải đăng vào những lúc nghĩ giải lao.
- Mọi người đọc nhiều, like nhiều để cho ta thêm động lực sáng tác nữa nhé.