Ngày thí luyện đã cận kề, sáng hôm nay Phùng giáo quan triệu tập toàn bộ đệ tử một lần nữa thông báo luật lệ mà đệ tử tham gia không được sai phạm.
-Thí luyện tân đệ tử được lập ra nhầm đánh giá thiên phú cùng sự khổ luyện của các ngươi, sau này các ngươi sẽ được phân ra tam môn mỗi môn được phân phát tài nguyên cao thấp không giống nhau.
-Phùng giáo quan, đệ tử có nghi vấn. Tam môn mà ngài nói tới là gì, đệ tử nhận được lợi ích nào sau khi phân vào tam môn này?
Lời hắn nói ra cũng chính là thắc mắc trong lòng của chúng đệ tử.
-Uhm… tam môn là để phân định ra thiên phú của các ngươi, thiên phú càng cao càng dễ được các nhân vật cao tầng chú ý đến. Kẻ có tuyệt thế thiên phú sẽ được phân vào đệ nhất môn, thiên phú bình phàm tiến nhập đệ nhị môn, còn phế vật đệ tam môn mở rộng cửa chào đón các ngươi.
-Còn tài nguyên phân phát mỗi năm một khác, lão tử cũng không thể khẳng định. Nhưng ta biết một điều, những kẻ bước ra từ đệ nhất môn cảnh giới đều đã đột phá Vũ Úy a.
Không ngoài dự kiến chúng đệ tử nghe tới đây trên sắc mặt không thể che giấu được niềm hưng phấn trên gương mặt. Bọn chúng lúc này đây chỉ hận bản thân không thể sớm một chút tham gia khảo thí, bắt lấy trong tay đệ nhất môn danh ngạch.
-Huỳnh Tảo.
-Có đệ tử.
Phùng giáo quan ít khi tự mình điểm mặt đệ tử, Huỳnh Tảo bị hắn nhắc tới trong lòng cũng đoán được ba phần.
-Chuyện của huynh đệ ngươi gây ra cao tầng phía trên đã điều tra ngọn ngành, ngươi được phán vô tội.
-Tạ ơn Phùng giáo quan suy xét.
Thở hắt ra một hơi dài, tên họ Hoành kia vốn ưa thích phô trương thanh thế nên khi chuyện xảy ra có không ít người đứng ra làm chứng. Cũng vì lẽ đó vụ án rất nhanh đã khép lại, đồng thời thí luyện đã cận kề nhờ Phùng giáo quan đốc thúc Huỳnh Tảo mới có khả năng bình an thoát tội.
-Nhớ kĩ, Hoành gia không phải là thứ mà ngươi có thể trêu chọc vào. Chuyện gì có thể nhịn thì cứ nhịn, quá nông nỗi không chỉ làm liên lụy tới bản thân, ngay cả ngươi thân gia cũng sẽ bị cuốn vào.
-Đệ tử… đã rõ.
-Tất cả các ngươi nghe rõ đây, Mạnh Lực vì tư thù ra tay độc ác hại chết Hoành Tiếu Hoang ngoại môn đệ tử. Chiến Thiên Học Viện sau khi điều tra ngọn ngành đưa ra phán xét, khai trừ đồng thời phát lệnh truy nã cho họa lại chân dung đem tới mười thành lân cận truy bắt.
Huỳnh Tảo mặt cuối sầm, song quyền siết chặt nghe nghe rõ tiếng xương cốt va chạm. Hắn không muốn ngẫn đầu, bởi vì không muốn kẻ khác phát hiện ra khuôn mặt hắn lúc này… căm phẫn tới cùng cực.
-Thấu hiểu rồi a, đây chính là hiện thực cá lớn nuốt cá bé. Dù ngươi có lăn lộn ở đâu chăng nữa thì quy luật này sẽ mãi mãi tồn tại. Nhân loại, yêu thú, thậm chí là thực vật đều vì thế mà mới có khả năng tiếp tục sinh tồn.
Yên Nhiên nhị sư tôn biết hắn vì kết cục của huynh đệ Mạnh Lực mà đau buồn cũng khó trách, Huỳnh Tảo niên kĩ vẫn còn quá nhỏ muốn vượt qua nỗi đau này cần phải có một chút thời gian.
-Sư tôn, đệ tử đã bình tâm lại rồi. Đệ tử vô năn không ngờ lại khiến nhị vị sư tôn phải lo nghĩ. Đệ tử tận tường năng lực của bản thân, trước khi có đủ thực lực đệ tử sẽ không để Hoành gia có cơ hội ám hại bản thân đâu.
Hành lễ với Phùng giáo quan, Huỳnh Tảo nét mặt như thường trở lại hàng. Không ai nhìn ra hắn tính khí nóng lạnh.
-Uhm, tiểu tử này tâm tính không tồi, cứ tưởng rằng hắn sẽ ngu ngốc xông lên như lần trước nữa chứ. Là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng.
Luật lệ được đặt ra không nhiều, chủ yếu nhắm đến bảo hộ đệ tử tính mạng. Ngoài trừ đan dược, tất cả mọi thứ kể cả vũ khí cũng đều được chấp thuận. Nếu không thể thấy thực lực thật sự của bọn chúng thì thí luyện này diễn ra không phải quá vô nghĩa sao.
-Tiểu Tảo Tảo lần thí luyện này ngươi không được dùng tới chiến đao, phải sử ra quyền cước tranh ngôi đầu cho vi sư nha.
-Đại sư tôn, không được dùng đao há chẳng phải đệ tử thực lực chỉ phát huy chưa tới năm thành sao? Lần này thí luyện không chỉ những người này, nghe nói vẫn còn các giáo quan khác có rất nhiều nhân vật lợi hại.
Kim Vận đại sư tôn ngày thường đều phong tình vạn chúng trong lời nói tràn ngập câu dẫn chết người. Nàng khẻ búng tay, trên Hỏa Vân Đao liền xuất hiện hàng dài cổ tự bao quanh lấy đao thân tựa như mãng xà cuốn lấy con mồi.
-Chiến đao của ta, tại sao lại không thể rút ra được rồi?
-Tiểu Tảo Tảo, lời của vi sư ngươi cũng không nghe sao?
Huỳnh Tảo tựa như rời vào hầm băng vạn năm.
-Không ổn, đại sư tôn lần này nổi giận thật rồi.
-Đại sư tôn tỉ tỉ, Tiểu Tảo Tảo trẻ người non dạ, không biết trước sau… a! Đồ nhi nghĩ lại rồi, thật ra không dùng tới đao cũng có đạo lí. Bảo tồn thực lực diệu kế thật hay nha, không hổ là đại sư tôn của ta nhìn xa trông rộng. Đồ nhi bái phục, bái phục.
Nhìn thấy hắn ngay tức khắc liền trở mặt miệng lưỡi trơn tru Kim Vận không phật ý mà ngược lại rất hưởng thụ đi. Nàng tiếng cười vang lên như chuông ngân trong trẻo đến lạ thường.
-Vi sư cũng không bắt ép Tiểu Tảo Tảo làm không công nha, nói đi ngươi muốn vi sư thưởng cái gì cho ngươi?
Kim Vận lời lẻ tựa như giàu có phú bà muốn bao nuôi thiếu niên ngây thơ trong trắng. (^_^)
-Đệ tử muốn gì sư tôn cũng không khước từ đi?
-Chỉ cần đồ nhi ngoan không ngu ngốc nhắm tới khối tàn thể này của vi sư thì Tiểu Tảo Tảo thân đồ nhi thứ yêu thích vi sư còn có thể không đáp ứng sao?
Khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt, mị lực của nàng chỉ thông qua lời nói mà đã khiến Huỳnh Tảo vốn là một tên võ si phải vận dụng toàn lực ứng phó.