Chương 35: Phiền phức tự mò đến, Văn gia.

Chỉ còn cách đại lễ thành nhân hai tháng, không khí trong gia tộc càng lúc càng nhộn nhịp. Rất nhiều con cháu từ bên ngoài lưu lạc cũng đã quay về, hơn năm trăm năm cày cấy người Huỳnh gia đã tản đi khắp nơi nhưng thành nhân đại lễ này chính là nguyên cớ để tất cả cùng tụ hội.

Quán rượu, nhà trọ khắp nơi đều chen kín người đối với người dân ở Cốt Thảo Điền Trang đây cũng chính là một dịp phát tài. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, hội họp, tụ tập vô cùng xầm uất. Những thương gia gần đó cũng ngửi thấy mùi kim tiền liền kéo nhau tới đây bày ra rất nhiều thứ trên trời dưới đất có đủ cả khiến người xem hoa cả mắt.

Huỳnh Tảo tu luyện cuồng nhân cũng không thể bỏ qua. Ngày thường ngoài vật dụng do gia tộc cung ứng thì muốn tìm mua thứ khác chỉ có thể gửi nhờ đoàn thương buôn của gia tộc đem thảo dược đi qua những thành trấn lớn. Một lần chính là mấy tháng chờ đợi quả thật vô cùng bất tiện.

-Mời dô coi hàng đê.

-Nơi đây bán hàng vừa rẻ vừa đẹp đây.

-Cổ vật hiếm có đây.

Hàng trăm gian hàng, hàng ngàn lời mời tiếng gọi khiến không khí ban đêm vô cùng náo nhiệt. Huỳnh Tảo ngắm nghía khắp nơi, mỗi năm hắn đều không thể bỏ qua sự kiện sôi nổi này.

-A vị công tử này muốn mua một phần Cốt Tủy a, bổn tiệm có rất nhiều Cốt Tủy khác nhau tha hồ mà lựa chọn. Đặc biệt đây chính là một phần Trung cấp Cốt Tủy được rút ra từ Nguyệt Hồ Yêu cực kì mạnh mẽ.

Tên chủ tiệm không ngừng lôi kéo, sử dụng công phu miệng lưỡi hết lòng quảng bá hắn hàng hóa.

-Lão bá có Hắc Xà Cốt Tủy hay không?

-Hả? Hắc Xà Cốt Tủy?

Lão ngớ người, không ngờ Huỳnh Tảo một thân võ thuật tương đối nổi bật lại là một kẻ nghèo hèn chọn mua thứ phế vật Cốt Tủy.

-Đây đây Hắc Xà Cốt Tủy một trăm lượng bạc một phần, mua nhanh liền đi để ta còn kinh doanh.

-Lão bá còn không, có bao nhiêu ta mua bấy nhiêu.

Nhận lấy Hắc Xà Cốt Tủy trên tay Huỳnh Tảo mừng thầm, hắn quả thật không thể kiếm được thứ này ở Cốt Thảo Điền Trang.

-Mua cái…mua hết.

-Ha ha ha thì ra là khách quý bổn tiệm còn một mười phần Hắc Xà Cốt Tủy vị chi một ngàn lượng nhưng thấy thiếu gia phong quang vô hạn lão chỉ lấy của ngài chín trăm lượng thôi.

Một trăm lượng bạc một phần đối với Hắc Xà Cốt Tủy đã là cái giá rẻ nhất, thậm chí lão còn đưa một cái giá công đạo khiến Huỳnh Tảo mừng thầm nhận lấy.

-Bên trong đó chỉ có một nữa là thật, những chai còn lại đều là hàng giả.

Yên Nhiên phát hiện cảnh báo khiến Huỳnh Tảo phẫn nộ, không ngờ tên này dám tại nơi đây cùng hắn chơi trò lừa gạt.

-Ngươi…ngươi buông ta ra, bớ người ta có kẻ muốn cướp hàng.

Huỳnh Tảo một tay tóm lấy hắn ném mạnh vào vách tường khiến tên thương nhân đau đớn gào hét.

-Có kẻ dám cướp hàng sao đúng là gan to bằng trời mà.

-Tên kia ngươi thiếu niên khỏe mạnh cớ sao lại làm trò xấu hổ này, còn không mau hướng lão bá tạ lỗi cùng đền bù tổn thất.

Từ trong đám đông một đoàn ba người đều là người trẻ tuổi bước ra mặt hừng hực khí thế, hai thiếu nữ vội chạy tới đỡ tên chủ tiệm còn thiếu niên hùng hổ đứng trước Huỳnh Tảo định tội.

-Ta không biết người là ai dám cản đường ta đừng trách bản thiếu gia vô tình.

Huỳnh Tảo một bụng phẫn nộ còn chưa phát tiết thì giữa đường còn giết ra một tên Trình Giảo Kim muốn làm anh hùng bước ra cản trở.

-Chính hắn, hắn vừa đánh ta còn muốn cướp hàng. Ah ta còn mẹ quá con côi chỉ chờ chuyến buôn bán này về kiếm một chút ngân lượng độ nhật qua ngày không ngờ…ah…

Hắn trông thấy thời cơ đã tới liền giở giọng đau buồn oán trách, mấy chục năm lăn lộn giang hồ khiến hắn thu nhập một bụng lớn diễn trò, những tên hỉ mũi chưa sạch kia làm sao có thể nhận ra ngay lập tức tin tưởng như gà mổ thóc.

Tình cảnh “thảm thương” mà nam nhân kia chu đáo bày ra đã khiến không ít những kẻ xung quanh đồng cảm, từ đó tiếng la ó không ngừng hướng tới Huỳnh Tảo.

-Ngươi đúng là súc sinh mà một người đáng thương như vậy mà cũng dám cướp sao?

-Chê cười khi bằng tuổi ngươi ta đã biết tự ra đồng cuốc đất kiếm miếng ăn chứ không đi cướp của kẻ khác.

-Giải tên khốn này lên Huỳnh gia phủ để xét xử.

-…

Khắp nơi toàn la tiếng chửi rủa, trông thấy Huỳnh Tảo chỉ biết đứng như trời trồng lão hưng phấn thầm nghĩ.

-Khà khà tiểu tử ngươi dám cùng ta tranh đấu, lần này thân bại danh liệt ta thật sự muốn thấy cảnh nhà ngươi có nhà mà không dám về phải trốn chui trốn nhủi cả đời.

-Mọi người hãy bình tĩnh, xin hãy để Văn Khiên ta nói một lời.

Thiếu niên lớn giọng hùng hồn.

-Thì ra là Văn gia người, nghe nói Văn Trung Kiên, Văn gia gia chủ là người trí lớn vô song nay quả nhiên gặp được Văn gia hậu bối quả nhiên là lời đồn không sai a.

-Đúng… đúng…

Văn gia chính là một tiểu gia tộc khi xưa từng hầu cận tiên tổ Huỳnh gia tới đây gầy dựng nghiệp lớn, gần đây bọn người này không biết từ đâu xuất ra một số lượng cực lớn ngân lượng thu mua lòng người khiến tiếng tăm vang xa có xu hướng quan quân ép chủ.

-Đa tạ các vị quá khen, ta Văn gia chính là con dân của Cốt Thảo Điền Trang, nay có tên tặc tử làm loạn đành phải thay mặt chính nghĩa đem hắn về Văn Phủ trị tội.

Cốt Thảo Điền Trang chính là địa phận của Huỳnh gia, bao đời nay chỉ có Huỳnh gia mới dám mở công đường xét xử. Nay hắn đã không một chút sợ hãi đứng giữa chốn đông người thay Huỳnh gia bắt người xét xử rõ ràng bọn chúng đã dần lộ ra nanh vuốt muốn tranh quyền cai quản mảnh đất trù phú này.

Tới đây đã có nhiều người cảm thấy bất ổn nhưng phía sau lại có những tên lạ mặt không ngừng cổ vũ khiến uy thế càng lúc càng lớn.

-Tên tặc tử kia còn không mau quy hàng theo ta tới Văn phủ chịu tội.

Thiếu niên mặt lạnh tiến tới chộp lấy vai Huỳnh Tảo thì cảm giác bị đại lực vô hình hất tung cánh tay.

-Thì ra ngươi cũng là vũ giả, che giấu thật sâu a nhưng đừng mơ mộng tẩu thoát, dám gây chuyện ác dưới mắt Văn Khiên ta đó chính là của ngươi ác mộng.

-Tam Tung Quyền Pháp.

Hắn vận Cốt Lực đánh ra ba quyền đầy khí thế. Quyền đầu càng lúc càng tới gần Văn Khiên trông thấy Huỳnh Tảo chỉ đứng yên chịu trận liền mỉm cười khinh rẻ.

-Hừ một môn bất nhập lưu vũ kĩ lại được một tên phế vật vũ giả thi triển dù có nhắm mắt ta cũng có thể hóa giải.

Tam quyền bỗng dưng biến mất, quyền đầu bị Huỳnh Tảo một tay bắt lấy.

-Không thể nào sao ngươi có thể nhìn ra ta hư quyền chứ.

Văn Khiên điên cuồng thu tay trở về nhưng không thể, bàn tay Huỳnh Tảo như gọng trảo bắt chặt từ từ chuyển thành màu bạch cốt. Đó chính là Cốt Trảo Thủ…

-Răng…rắc…

-Ah…ah… tay ta…

Quyền đầu bị Huỳnh Tảo sinh sinh bóp gãy khiến hắn phải chịu nổi đau thấu trời nhưng còn kinh khủng hơn hắn quyền đầu vẫn bị giữ chặt không hề buông ra. Cảnh tượng máu me pha cùng tiếng hét ai oán khiến cho những kẻ hiếu kì xung quanh phải rùng mình.

-Sao rồi Văn thiếu gia, không phải ngài muốn bắt tiểu nhân đem đi xét xử sao lại quỳ gối trước mặt ta vậy?

Thống khổ khiến hắn không thể đứng vững chỉ còn cách quỳ lê dưới đất.

-Là…là ta sai cầu mong huynh đệ lượng thứ ah…ah…

Văn Khiên làm sao còn tâm trí đâu mà giữ mắt mũi, liên tục dập đầu xuống đất cầu xin tha thứ.

-Ha ha ha như vậy có phải dễ nói a.

Huỳnh Tảo ha hả cười buông tay tha cho hắn một con đường sống, chỉ là một chút xung đột hắn không muốn phải người chết ta sống.

-Là kẻ nào dám tới địa bàn Văn gia quản lí gây rối, còn không mau lăn ra đây nhận tội.

Một nhóm ba người đi tới, bọn chúng đều mang Văn gia võ phục tên đi đầu thêu biểu tượng Văn gia dòng chính, hắn là kẻ có uy quyền nhất ở đây.

-La Thanh huynh là hắn, là hắn đã giở trờ cướp bóc hàng hóa còn phế một tay của đệ, huynh mau giết hắn trả thù cho đệ.

Tên Văn Khiên vừa dập đầu cầu xin hắn tha mạng liền chưa tới một khắc đã chạy tới bên Văn La Thanh không ngừng chỉ vào tay khàn giọng tố cáo.

-Tên súc sinh này đúng là không chuyện ác gì không làm, Văn La Thanh ta xét ngươi tử tội, giết không tha.

Văn La Thanh so với Huỳnh Tảo có lẽ lớn hơn bốn, năm tuổi một tay quyền cự phách không ít lần dùng quyền đầu sinh sinh đánh chết một đầu yêu thú. Từ khi đột phá Vũ Binh Trung cấp càng được gia tộc lưu ý không ngừng bồi dưỡng.

Hắn được giao cho nhiệm vụ canh gác nơi đây (kiểu như bảo kê ấy) quyết không để kẻ khác nhúng tràm, nay lại có một tên không biết từ đâu giết ra lại khiến một khu vực sầm uất trở nên rối loạn, nếu như không giải quyết vụ này êm xuôi hình tượng tốt đẹp trước đây hắn khổ công gầy dựng có thể bị lung lay.

-Giết hắn.

Hai tên Vũ Binh sơ kì theo sau liền xông lên, liên tục quyền cước nhắm vào Huỳnh Tảo những nơi hiểm yếu đánh tới.

-Bọn chúng thật sự muốn giết ta.

Huỳnh Tảo nhận thấy tình hình bất ổn hắn liền lui về, bọn người này so về niên kỉ đều phía trên Huỳnh Tảo kinh nghiệm đánh nhau đương nhiên phong phú vừa thấy hắn lùi về phía sau liền nhanh chóng áp sát.

-Cốt Trảo Thủ.

Bị dồn vào chân tường Huỳnh Tảo thi triển vũ kĩ nhắm ngay tên đi đâu trảo tới.

-Cốt Trảo Thủ bổn đại gia đây cũng có.

Hắn đắc thắng cười lớn xử ra Cốt Trảo Thủ đón lấy một trảo của Huỳnh Tảo.

-Hay lắm giữ chặt lấy, huynh một chiêu liền kết liễu hắn.

Tình huống ngàn cân treo sợi tóc, mọi người xung quanh bàng hoàng còn Văn Kiên nhìn thấy diễn cảnh Huỳnh Tảo mắt mạng khiến hắn không còn kiên nể cười đắc thắng.

-Phế bản thiếu gia một tay, ngươi phải lấy tính mạng bồi vào.

Lúc đó không riêng bọn chúng, còn một kẻ gương mặt hốt hoảng cũng nở nụ cười.

-Không ổn mau lui lại.

Văn La Thanh bản tính vốn cẩn mật chăm chú quan sát cũng nhận ra trong sát na Huỳnh Tảo biểu hiện khác thường.

-Cốt Trảo Thủ.

Hữu thủ bị bắt giữ nhưng tả thủ không bị nhắm tới chính là hắn che giấu thủ đoạn. Cốt trảo đầy uy lực xông tới trước con mắt tuyệt vọng của hắn.

-Không…

-Xoạt…

Đầu lâu bị một trảo vỡ toang như trái dưa hấu bị đập nát khiến huyết tinh cùng dịch não vang ra khắp nơi làm cho nhiều người kinh hoàng bỏ chạy. Tên đệ đệ không ngờ Huỳnh Tảo còn có hậu chiêu này nên vô phương chống đỡ, nhanh chóng bị hạ sát trước mắt đại huynh của hắn.

-Tiểu đệ!!! tiểu đệ ngươi dám giết ta tiểu đệ mau đền mạng.

Huyết dịch của đệ đệ bắn lên người hắn, song mục giăng đầy tơ máu.

-Xuyên Sơn Thú Cốt Tủy.

Hư ảnh nhị phẩm yêu thú Xuyên Sơn Thú một thân phủ đầy chi chít vẫy, hiện ra phía sau.

-Cốt Trảo Thủ.

-Xuyên Sơn Vảy Giáp.

Hắn hai tay nổi lên từng lớp vải cứng chắc, chúng có thể chống chịu dưới một chiêu của Huỳnh Tảo.

-La Thanh huynh tại sao không lao lên trợ giúp a, chúng ta đã mất một người lỡ như…

-Văn Tiên thực lực đã gần bằng ta, thứ vẫy giáp kia tới ngay cả ta còn khó có thể xuyên thủng đệ không cần phải quá bận tâm.

La Thanh vì ngại thân phận đặc thù không muốn xông lên ỷ đông hiếp yếu, hắn từ xa chỉ chú trọng quan sát ngầm dự đoán thân phận thật sự của Huỳnh Tảo.