Không giống như Tàng Kinh Các chỉ cần là nội tộc đệ tử đều có thể tùy ý ra vào. Vũ Kĩ Các lại vô cùng khác biệt, thủ vệ nơi đây đều đã đột phá Vũ Trưởng thậm chí là ngày đêm canh gác. Chỉ có những người quyền cao chức trọng hay được gia tộc đặc biệt ban thưởng mới có thể xâm nhập chọn cho mình một môn lợi hại vũ kĩ. Chỉ cần kẻ nào dám bén mảng lại gần nặng thì giết không tha, nhẹ thì cả đời không được bước vào nữa bước.
-Tứ thiếu gia muốn một môn đao pháp vũ kĩ ra sao?
-Của ta đao chú trọng sát phạt, chú trọng nhất kích đoạt mạng mong Quang lão lưu tâm.
Quang lão hơi chút nhướng mày nhưng cũng không nói gì.
-Việc đi lấy vũ kĩ cần một ít thời gian, trước con cứ quay về tiểu viện nghĩ ngơi a.
Huỳnh Tảo hành lễ lui ra.
-Ta nghĩ Tảo nhi tình cờ tìm được một vị cao nhân nào đó, Quang lão nghĩ sao?
-Lão phu cũng không ngoài suy đoán trên, nếu thật sự tự mình tu luyện thực lực của tứ thiếu gia khó lòng tiến triển nhanh chóng như vậy được.
Dùng hai tay thi triển vũ kĩ đã là quá khó so với thời gian Huỳnh Tảo tu luyện, thậm chí còn khống chế tinh diệu tới mức đơn giản bắt lấy tờ giấy đang bay mà không hề tổn hại, nếu nói hắn tự mình tu luyện quả thật khó tin.
-Gia chủ, hay là lão phu…
-Không cần, những tên cao thủ ẩn dật đều có tính cách kì quái, nếu hắn đã hết lòng truyền thụ cho Tảo nhi hẳn cũng không có ý xấu, chỉ cần thoáng quan sát một chút nếu không có động tĩnh gì quá lớn liền cứ coi như từng chứng kiến.
Hắn là gia chủ Huỳnh gia, một kẻ lạ mặt có thể không hay không biết tiến vào còn truyền dạy hắn nhi tử tu luyện cũng đủ để nói lên kẻ kia thực lực có thể không kém thậm chí cao hơn một bậc. Đối với những cao thủ này tốt nhất là không để họ xuất hiện dị tâm nếu không tổn thất xảy ra có thể vô cùng lớn.
Huỳnh Tảo quay về trở lại quen thuộc rèn luyện, hắn càng hưng phấn chỉ cần nghĩ tới vũ kĩ sắp nhận được liền sướng run.
-Tứ thiếu gia tới sớm a.
Huỳnh Tảo từ lúc trời chưa sáng đã đứng chờ ngoài cửa, Huỳnh Kiệt cùng Quang lão chầm chậm đi tới.
-Ha ha ha chỉ vừa mới tới, chỉ vừa mới tới.
Ngại ngùng, hắn đêm qua mong chờ cả đêm không thể ngủ liền chạy lên đây nhẫn nại chờ đợi.
-Vào bên trong rồi nói.
Huỳnh Kiệt an vị nơi chủ tọa, nhìn xuống hắn nhi tử thập phần mong chờ liền phì cười. Ném ra một bạch sắc quyển trục.
-Đây là một môn đỉnh cấp Xích vũ kĩ, Đoạn Thủy Đao Pháp chú trọng sát phạt.
Huỳnh Tảo không kiềm nén xúc động muốn tại chỗ mở ra xem xét nhưng chợt nhớ ra vũ kĩ này hắn lấy được có chút mờ ám. Nhịn xuống tâm tư nhất thời, hắn vội vã nhét vào trong ngực áo như thể đạo chích lấy được bảo vật dáng vẻ.
-Đa tạ phụ thân, đa tạ Quang lão Đoạn Thủy Đao Pháp ta thấy vô cùng hợp ý.
-Thích là được, Tảo nhi nếu có gì không đúng liền nói phụ thân.
Huỳnh Kiệt thâm ý nói ra nhưng Huỳnh Tảo nhất thời khó hiểu, nhưng cũng nhận lời liền cáo lui.
-Tảo nhi có lẽ ngươi phụ thân đã nghi ngờ chúng ta.
Yên Nhiên nhạy bén nhìn ra vấn đề.
-Không thể nào a, nhị vị sư tôn ở trong đồ nhi nội thể làm sao phụ thân có thể phát hiện.
-Ta chỉ nói là nghi ngờ, ngươi trong lời nói cùng hành động để lại quá nhiều sơ hở, hẳn là ngươi phụ thân liền nghi ngờ ngươi đã có sư thừa.
Huỳnh Tảo tâm tính chưa thể nào bằng hắn phụ thân chỉ cần một chút cử chỉ liền không thể giấu diếm được Huỳnh Kiệt. Hắn còn rất nhiều thứ cần phải có thời gian từ từ trưởng thành.
Chỉ còn cách đại lễ thành nhân hai tháng, không khí trong gia tộc càng lúc càng nhộn nhịp. Rất nhiều con cháu từ bên ngoài lưu lạc cũng đã quay về, hơn năm trăm năm cày cấy người Huỳnh gia đã tản đi khắp nơi nhưng thành nhân đại lễ này chính là nguyên cớ để tất cả cùng tụ hội.
Quán rượu, nhà trọ khắp nơi đều chen kín người đối với người dân ở Cốt Thảo Điền Trang đây cũng chính là một dịp phát tài. Khắp nơi giăng đèn kết hoa, hội họp, tụ tập vô cùng xầm uất. Những thương gia gần đó cũng ngửi thấy mùi kim tiền liền kéo nhau tới đây bày ra rất nhiều thứ trên trời dưới đất có đủ cả khiến người xem hoa cả mắt.
-Tảo ca… Tảo ca… ngươi có nhà không???
Ngoài tiểu viện có không ít tú nam tú nữ lớn giọng gọi vào, những thiếu niên này đều là con cháu nội tộc cũng chính là tộc huynh tộc đệ của hắn. Hôm nay đường phố đã bắt đầu náo nhiệt không ít, là dịp hiếm có để con cháu trong tộc có dịp tiêu xài ngân lượng.
-Ta thấy muội không cần phí sức nữa đâu.
Huỳnh Vũ cầm lấy tấm biển có ghi hai chữ “bế quan” bị ném lăn lóc gần đó với khuôn mặt khổ sở.
-Không phải chứ, ta nhớ không lầm Tảo ca bế quan cách đây không lâu a.
-Ta cũng nghe phụ thân kể lại, người còn trách ta suốt ngày rong chơi không hướng Tảo ca học tập.
Bọn họ tặc lưỡi ca thán không thôi, Huỳnh Tảo quả không hổ danh là võ si. Thân là huyết mạch Huỳnh gia lấy võ làm trọng nhưng cũng được các tiền bối trong tộc đặc cách mấy ngày nghĩ ngơi điều chỉnh tâm tình. Mấy ai được như hắn ngày ngày bế quan thậm chí cả năm huynh đệ không mấy khi gặp mặt.
-Tảo ca còn đang bế quan không tiện ra ngoài chúng ta cũng đừng làm phiền huynh ấy nữa.
Huỳnh Vũ không còn lạ gì nên cũng nhanh chóng tiếp nhận, không ngừng an ủi chúng huynh đệ thất vọng ngập tràn.
-Tiểu Tảo Tảo không lẽ lại không muốn cùng các huynh muội đi xem hoa đăng ư?
-Có hoa đăng sao? Đồ nhi thật sự không biết a.
Giọt sương muộn đọng trên cây dần men theo đường gân lá rơi xuống, Huỳnh Tảo lạnh lùng rút đao ra khỏi vỏ tinh chuẩn chém ngang một đường. Tách… giọt nước rơi xuống thanh đao.
-Lại thất bại a!!!
Hắn thở một hơi dài cảm thán. Tâm trí toàn nhập vào chuôi đao, bởi vì Đoạn Thủy Đao Pháp muốn luyện tới đại thành phải dùng một đao trảm giọt nước đang rơi làm hai nữa. Sau khi hoàn thành đao pháp bén nhọn hòa cùng Cốt Lực vận hành theo chỉ lộ của khẩu quyết uy lực gia tăng mười thành chém người không lưu lại vết máu.
-Thế gian có thiếu gia nhà nào như Tiểu Tảo Tảo không? Ngay cả đại sự bậc nhất toàn thể Huỳnh gia, sư tôn ở bên cạnh ngươi còn nghe loáng thoáng một hai vậy mà ngươi nữa tia phân tâm đều không có hay sao?
Kim Vận đại sư tôn thật sự tức chết a. Cái tên đồ đệ đầu đá này thật sự ngoài võ đạo ra hắn dường như không sinh ra bất kì hứng thú gì.
Nhận thấy tình cảnh không đúng Huỳnh Tảo vội vã cải biến sắc mặt, tra Hỏa Vân Đao vào vỏ.
-Đồ nhi cảm thấy đao pháp gần đây dậm chân tại chỗ nguyên nhân ắt hẳn là do quá gượng ép bản thân mà ra. Có lẽ nhân dịp này ra ngoài thả lỏng tâm tình thư thái khẳng định luyện đao sẽ làm ít ăn nhiều a.
-Nếu Tiểu Tảo Tảo thật sự có ý nghĩ này thì cứ quyết định vậy đi.
Thanh âm Kim Vận đại sư tôn vọng ra có mấy phần vui sướng.
-Quả nhiên…
Huỳnh Tảo vô cùng thức thời biết được đại sư tôn bản tính hiếu kì bị những tiếng ồn ào ngoài kia kích khởi. Không chần chừ, khoác lên người áo choàng đen che kín gương mặt, thân là tứ thiếu gia Huỳnh gia sự xuất hiện của hắn sẽ gây ra không ít phiền phức không cần thiết.