Chương 33: Đậu phụ luyện đao.

Lưỡi đao sắc bén như thể muốn cắt đứt không khí, điều càng làm Huỳnh Tảo thật sự kinh ngạc là hắn chỉ thả nhẹ lông vũ xuống lưỡi đao thì lông vũ kia trong chớp mắt bị phân thành hai nữa, quả là độ sắc bén đã chạm tới tuyệt luân.

-Ha ha ha có Hỏa Vân Đao trong tay bản công tử không khác nào như hổ mọc thêm cánh. Kẻ nào dám cùng ta đối địch chỉ cần nhẹ nhàng một trảm liền ô hô a tai.

Thiếu niên đắc ý quả thật không sai, hắn kinh hỉ quá mức mà quên mất rằng bản thân trước nay chỉ luyện quyền không trọng đao. Binh khí có lợi hại tới đâu mà giao vào tay kẻ bất tài liền không khác gì đưa thanh sắc cho một tiểu hài tử. May là có Yên Nhiên nhanh chóng khiển trách một trận, lại bắt hắn đi tới trù phòng lấy thêm thật nhiều đậu phụ mang về.

-Nhị sư tôn không phải đệ tử đã có thể bình yên không xây xước cầm lấy chúng sao?

Huỳnh Tảo có lẽ từ nay về sau sẽ không ăn được đậu phụ được nữa, chỉ cần nhìn thấy chúng là những kí ức đau thương lại liên tục truyền về.

-Trước đây ngươi chỉ là luyện tập khống chế lực đạo cơ thể, lúc này chính là khống chế đao lực.

-Không sai, Tiểu Tảo Tảo muốn theo sư tôn trên con đường đao đạo phải không ngừng rèn luyện a, nếu ngươi không trở nên mạnh mẽ làm sao có thể che chở vi sư.

Kim Vận tiếp lời Yên Nhiên, thanh âm nhẹ nhàng khiến Huỳnh Tảo não bộ như tan thành nước, lập tức lấy về một đống lớn đậu phụ. Huỳnh Tảo trong phút chốc liền hăng hái như gà chọi, khí thế dường như được lời nói của nàng tiếp lực gấp trăm lần.

Quay lại những kiểu tu luyện không giống ai, trên miếng đậu phụ non mềm lần này lại để lên một mảnh giấy nhỏ xíu. Trong khi hắn vẫn còn đang ngơ ngác thì Đại Sư Tôn thần kì khống chế Hỏa Vân Đao. Chiến đao sắc bén nhẹ nhàng lướt qua khối đậu phụ…

-Đại Sư Tôn người có lầm không? Hỏa Vân Đao rõ ràng chưa hề chạm tới đậu phụ đi?!

“Không lẽ Đại Sư Tôn lần đầu ra tay lại thất thủ”. Huỳnh Tảo nghĩ thầm:

Khoảng khắc nghi vấn còn đang tràn ngập trong đầu Huỳnh Tảo song mục không khỏi mở lớn.

-Tờ giấy… tờ giấy thật sự…

Mảnh giấy mỏng tăng chỉ cần bất cẩn liền sẽ bị nhàu nát ấy vậy mà nghiêm chỉnh tách thành hai mảnh một cách dễ dàng. Nhưng ảo diệu bên trong lại không đơn giản, khối đậu phụ non mềm bên dưới lại không hề xây xước.

-Nếu ngừng lại quá sớm lưỡi đao không thể cắt đứt mảnh giấy, quá trễ miếng đậu phụ bên dưới cũng bị một đao trảm làm đôi.

Từ trước tới nay hắn chưa từng chứng kiến đao pháp nào lại tinh chuẩn như vậy, dường như tinh hoa cao nhất trong đao pháp hoàn toàn tập trung vào một đao này.

-Đại sư tôn!!! Một đao này… đồ nhi dù có bồi cả tính mạng cũng quyết luyện bằng được.

“Vì võ mà sinh, vì võ mà tồn” hai câu này gán ghép lên người hắn thật chẳng sai chút nào. Thiếu niên một ngày mười hai canh giờ, hắn liên tục lặp đi lặp đi lặp lại vung đao hơn ngàn lần tới mức khiến cho thân thể đổ ầm xuống đất, sức cùng lực kiệt.

Hôm nay công phu vẫn chưa luyện xong Huỳnh Tảo được nghe một tin đại hỉ từ đại sư tôn.

-Tiểu Tảo Tảo hôm nay nên chọn cho mình một vũ kĩ mới a, đao loại vũ kĩ.

-Không phải sư tôn từng nói nếu không thể nắm vững lực đạo liền tu luyện vũ kĩ cũng khó có thể hoàn toàn thi triển sao?

Mấy ngày qua hắn biểu hiện quả thật khiến Kim Vận vô cùng vừa ý, nàng nhìn thấy hắn đã gần như đầu nhập tất cả tâm trí vào đao đạo, ngày ngày đều cùng đao làm bạn nên mới một lần phá lệ.

-Điều đó chỉ đúng với những kẻ tầm thường khác, nay Tiểu Tảo Tảo đã toàn tâm vào đao tu, vi sư cũng phá lệ, ban ngày vẫn rèn luyện lực đạo, chờ tối đến mới tu luyện vũ kĩ.

Được nàng chấp thuận, Huỳnh Tảo rộn ràng nhanh chân chạy tới hắn lão ba. Vì trong gia quy có ghi rõ chỉ Vũ Binh đột phá Trung cấp mới có thể nhận về thứ hai vũ kĩ. Điều này cốt cũng là các bậc tiền bối lo nghĩ, sợ bọn chúng tham cái nhất thời mà làm trì trệ tu luyện.

-Không được, trước kia ta phá lệ đưa trước Cốt Trảo Thủ, lần này ngươi đừng mơ mộng viễn vong.

Quả nhiên Huỳnh Kiệt cực lực phản đối không cho hắn cơ hội nói thêm ngay tức khắc bác bỏ.

-Hài nhi đã quyết tâm một đời đi theo đao đạo cầu xin phụ thân đại nhân thành toàn.

Không cam lòng. Huỳnh Tảo hành đại lễ, song thủ kính cẩn nâng Hỏa Vân Đao đưa lên. Đây là nghi thức bái tế chỉ dùng trong những dịp trọng yếu nhất, hắn dùng hành động này trước mặt phụ thân bái tế chiến đao chứng minh hắn một lòng nhiệt thành không thể rung chuyển.

“Một đời”! Huỳnh Kiệt ngoài ý muốn, hắn không ngờ lại nghe được những lời đó từ hắn nhi tử, nhất là lại xuất phát từ một tiểu hài tử mới hơn mười bốn tuổi. Nhưng Huỳnh Tảo ánh mắt lại nồng đậm một ý chí kiên định không thể nào lay chuyển. Quang lão cũng vô cùng mừng rỡ mặt già nhăn nhúm mỉm cười không thôi.

-Thiếu gia quả là một đấng nam nhi a, chỉ từng này tuổi đã tìm ra đạo lí chân chính của bản thân, sợ rằng nhiều người cả đời cũng không thể nào tìm thấy.

Quang lão mừng thầm nhìn qua gia chủ, Huỳnh Kiệt rõ ràng cũng nhận thấy ý chí mạnh mẽ toát ra từ Huỳnh Tảo khiến hắn cũng động lòng.

-Rèn thép khi còn nóng, Tảo nhi đã quyết tâm như vậy thì có lẽ…

Huỳnh Kiệt trong bụng nghĩ thầm.

-Một môn vũ kĩ cũng đạt thành tựu cũng không hề đơn giản, Tảo nhi phân tâm là không tốt.

-Thi triển Cốt Thủ Trảo để ta kiểm chứng Tảo nhi có năng lực tu luyện một môn vũ kĩ khác hay không.

Huỳnh Tảo mừng thầm, phụ thân ra điều kiện tức là đã đưa cho hắn một cơ hội. Hắn không cần vận dụng hư ảnh Vũ Thú, trong chớp mắt liền thi triển Cốt Trảo Thủ ở cả hai tay.

-Tốt! Mau bắt lấy.

Huỳnh Kiệt buột miệng khen lớn, trên thư án lấy ra tờ giấy phóng về phía Huỳnh Tảo. Thiếu niên nhẹ nhàng dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy dưới ánh nhìn kinh hỉ của hắn phụ thân cùng Quang lão.

-Bẩm gia chủ, lão phu nhận thấy tứ thiếu gia có đủ khả năng tiếp nhận thêm một môn vũ kĩ song song tu luyện cũng sẽ không gặp bất trắc nào.

Quang lão ha hả cười đạo.

-Thôi được, nhưng Tảo nhi không thể tới Vũ Kĩ Các đành phải nhờ Quang lão đi một chuyến rồi

-Ha ha ha chỉ cần tứ thiếu gia thực lực càng mạnh mẽ thì có bỏ công gấp trăm lần lão phu cũng nguyện ý.

Rốt cuộc Huỳnh Kiệt cũng chấp nhận hắn thỉnh cầu, Huỳnh Tảo thật sự mong chờ một môn đao kĩ này, lúc đó hắn mới chân chính ẩn giấu con bài tẩy.