Chương 32: Đậu phụ luyện công, Hỏa Vân Đao xuất thế.

Bên trong mật thất, kẻ khác bên ngoài nhìn vào hắn nghĩ là hắn bị điên. Huỳnh Tảo từ lúc quay về y theo lời Yên Nhiên, thi triển vũ kĩ Cốt Trảo Thủ cầm lấy từng khối đậu phụ khiến cho chúng không phải chịu bất kì tổn hao. Nói thì dễ nhưng Huỳnh Tảo hắn đã bóp nát mười cân đậu phụ không một lần đạt được ý nguyện.

Đậu phụ non mềm dùng tay thường còn khó có thể giữ chặt nay lại dùng vũ kĩ uy lực đủ sức phá tan cự thạch. Ngày qua ngày, thiếu niên cứ thành thục lập lại hành động cầm lên rồi lại bỏ xuống, việc này đòi hỏi tính nhẫn nại không phải kẻ nào cũng sở hữu. Nhiều lần hắn trong lúc nóng giận đã không kiềm được một trảo khiến khối đậu phụ tanh bành nhưng sau đó lại mon men tới trù phòng lấy khối khác.

-Tiểu Tảo Tảo, người luyện võ tối kị xúc động. Tâm phải thật tĩnh như gương dần dần du nhập ý cảnh vào mình.

-Đại sư tôn nhưng đồ nhi quả thật đã rất nhẫn nại, nhưng khối đậu phụ này muốn dùng vũ kĩ mà khiến chúng vẫn còn nguyên vẹn là bất khả thi.

Cả tháng nay nhiều người đều phiền hà trù phòng không có đậu phụ, thật hết cách chỗ đậu phụ kia còn không đủ cho Huỳnh Tảo hắn tu luyện còn đâu để phần cho các ngươi.

-Ngày mai ngươi đi lấy thêm đậu phụ, vi sư sẽ truyền dạy ngươi cách tĩnh tâm.

Hôm sau mặt trời còn chưa tĩnh giấc nơi trù phòng đã vang lên tiếng đập cửa.

-Trù sư đại nhân hình như là tứ thiếu gia lại tới đòi đậu phụ a.

Tên gia nhân run sợ, hơn một tháng Huỳnh Tảo đều trời chưa sáng đã tới lấy đi tất cả đậu phụ trong trù phòng, hắn cứ như giặc cướp cuồng quét sạch sẽ không để lại một dấu vết.

-Ah tứ thiếu gia lại đến, thật là có lỗi ngày hôm qua tiểu nhân chưa kịp làm đậu phụ nên…

Huỳnh Tảo bất cần, hắn đẩy cửa xông vào đích thân dò xét một lượt, ngay cả chân giường cũng không bỏ xót. Cuối cùng lấy ra một hộp gỗ bên dưới hầm rượu vẫn còn hơi ấm, không nói không rằng hắn quay lưng phủi mông rời đi.

-Thiếu…thiếu gia ngài không thể lấy đi được a, trù phòng mấy ngày nay thật sự bị rất lớn khiển trách nếu như hôm nay lại không có đậu phụ thì chúng tiểu nhân còn mẹ già con thơ phải đợi ở nhà không ai cấp dưỡng a.

-Các ngươi từ giờ không cần phải vì việc không có đậu phụ mà hốt hoảng nữa.

Hắn để lại một câu rồi rời đi. Quả nhiên ngày hôm đó không hề có bất kì kẻ nào than phiền hay tội lỗi giáng xuống đầu khiến bọn người kia thở phào nhẹ nhõm. Một chút uy quyền này gia chủ nhi tử như hắn không hề thiếu.

-Hai chân xếp bằng, hay tay để lên đùi, ngón cái chạm ngón giữa, đầu lưỡi chạm vòm họng, mặt hướng thiên, dùng mũi nhẹ nhàng hô hấp.

Nàng kĩ lưỡng truyền thụ tĩnh tâm phương pháp, tuy cách thức đã có nhưng Huỳnh Tảo phải hao tốn nữa ngày mới khó khăn từ từ du nhập. Từ tê chân, ngứa tay…có quá nhiều thứ khiến hắn không thể tĩnh tâm.

-Tâm phẳng lặng như mặt hồ, tâm trí hoàn toàn đặt vào trong vũ kĩ. Cảm thụ từng tia Cốt Lực lưu chuyển, vận dụng chúng thích hợp dần dần Tảo nhi sẽ tùy nghi lưu chuyển chúng.

Huỳnh Tảo tiến bộ rõ rệt, càng lúc hắn càng thuần thục lưu chuyển Cốt Lực chạy dọc cơ thể. Trông thấy tiểu đồ đệ nhanh chóng thấm nhuần bí pháp tĩnh tâm khiến cho nàng không khỏi nội tâm hài lòng. Niên kỉ này đáng lí hắn phải thập phần nổi loạn, huyết khí dồi dào há lại chịu một lần tĩnh tọa suốt mấy cánh giờ như vậy.

Cuối cùng ngày đó rốt cuộc đã đến, miếng đậu phụ đầu tiên toàn vẹn trên tay hắn. Thiếu niên xúc động muốn khóc, cuối cùng sau hơn một tháng cùng đậu phụ chơi đùa hắn đã thành công.

-Tảo nhi mau dùng Cốt Trảo Thủ tấn công gốc cây kia.

Yên Nhiên hướng về thân cây đại thụ, Huỳnh Tảo trước đây phải mất hơn ba hô hấp mới có thể thành công thi triển Cốt Trảo Thủ nay chỉ cần trong sát na hắn liền lao tới cốt trảo kinh thiên đập nát thân cây to lớn.

-Uy lực bộc phát mười phần, đồng thời đồ nhi cảm giác dù có tung ra mười chiêu cũng không xuất hiệu dấu hiệu kiệt lực như trước kia.

Huỳnh Tảo vui sướng, cuối cùng hắn cũng có thể thi triển vũ kĩ mà không cần phải cẩn trọng tính toán từng chút một.

-Cũng đã đủ bốn mươi chín ngày, Tiểu Tảo Tảo vi sư sẽ cùng ngươi luyện đao.

Kim Vận chính là một tay đao vũ giả thực lực cao cường, nàng Bán Nguyệt Đao không ít lần trong hư không hái xuống đầu kẻ thù. Nhìn ra Huỳnh Tảo đối với võ thuật một lòng si mê đã đánh động khiến nàng nóng lòng muốn truyền lại đao kĩ cho hắn.

Đứng trước Hỏa Vân Thạch, thiếu niên bồi hồi nhớ lại chuyện xảy ra lúc trước. Hắn vận Cốt Lực vận chuyển tới song thủ, bắt chặt chuôi đao rút ra.

-Choang…

Ánh đao sáng lóa, Huỳnh Tảo cảm nhận uy lực trên chiến đao đã gia tăng rõ rệt. Một con ruồi không may bay ngang vô tình chạm nhẹ vào lưỡi đao liền bị trảm làm hai nữa. Từng thanh âm vang vọng toát ra, chiến đao như thể muốn cùng hắn giao tiếp, Huỳnh Tảo cảm nhận thấy mối liên kết cùng hắn với chiến đao càng rõ ràng hơn trước.

-Ngươi đã là ta chiến đao, nhờ Hỏa Vân Thạch rèn luyện đã thật sự lột xác không còn như xưa. Bổn thiếu gia ban cho ngươi danh xưng Hỏa Vân Đao, hỏa diểm vươn cao thiêu đốt tận trời xanh.

Huỳnh Tảo hùng hồn hét lớn, chiến đao bất ngờ cũng nhẹ nhẹ rung lên.

-Ha ha ha ngươi cũng thích cái tên đó sao.

Người cùng đao như từ lâu đã thân thuộc, hắn cầm Hỏa Vân Đao không khác gì cánh tay nối dài, chuôi đao từng góc cạnh vô cùng thuận lợi bám chặt vào bàn tay Huỳnh Tảo vô cùng thư thả không gặp chút khó khăn gì.

-Hỏa Vân Đao này đúng là thứ binh khí chỉ dành riêng cho hắn a.

Yên Nhiên cũng khó tin có kẻ hao phí cả đời mới khiến hắn cùng binh khí hòa hợp nhưng Huỳnh tảo hắn lại chỉ cần vài ba lần chạm lấy lại khiến người, binh như hòa cùng một thể.