Thành công lẽn vào Huỳnh phủ cũng khiến hắn phí không ít công sức. Không thể ngang nhiên tiến vào Huỳnh thiếu gia chỉ còn cách trốn chui trốn nhủi, lợi dụng lúc những tên canh gác đổi ca trực liền phi qua tường. Tuy nhiều lần kém chút nữa bị phát hiện nhưng mọi chuyện rốt cuộc cũng được giải quyết êm xuôi.
-Tiểu Tảo Tảo đây là lần đầu vi sư thấy có kẻ trở về nhà mình mà lại lén lút như ngươi a.
Kim Vận khúc khích nở nụ cười, nàng thấy hắn không khác gì tên trộm rình mò, trên vai còn vác cự thạch vô cùng nổi bật, chuyện kì quái như vậy cũng là lần đầu nàng trông thấy.
-Đồ nhi thật hết cách. Nếu để kẻ khác biết ta là tên dã nhân biến thái kia không chỉ bản thân không còn mặt mũi ra đường, mà phụ thân cũng sẽ không tha cho đồ nhi.
Huỳnh Tảo hết sức ủy khuất. Nếu không phải vì Yên Nhiên nói viên hỏa thạch này có trợ giúp cực lớn tới hắn thực lực thì đừng mơ bản thiếu gia phải khổ cực trăm dặm mang ngươi về tận đây.
Thái dương lúc này cũng ló dạng, không ngờ một chuyến truy đuổi kẻ trốn người tìm lại hao phí cả một đêm. Lúc này hắn cũng không thể chờ được nữa liền thỉnh cầu Yên Nhiên để nàng truyền thụ.
-Ngươi tìm một nơi ẩn mật, đem Hỏa Vân Thạch ra đặt vào đó. Nhớ kĩ không được để bất kì kẻ nào trông thấy.
Huỳnh Tảo nhất nhất làm theo, bên trong tiểu viện bí mật đào một căn hầm nhỏ. Theo lời nhị sư tôn Hỏa Vân Thạch này tỏa ra nhiệt lượng cực lớn nhưng lại nội liễm bên trong không đến gần khó có thể nào nhận ra. Đây chính là một báu vật hiếm thấy được nhiều võ giả săn đuổi.
Mật thất vừa đủ cho mười người trưởng thành tiêu tốn của hắn gần hai canh giờ, theo lời nhị sư tôn Huỳnh Tảo đặt Hỏa Vân Thạch tại vị trí trung tâm.
-Không sai, bây giờ đem chiến đao kia cắm trở lại như lúc trước.
-Cắm trở lại?!
Huỳnh Tảo ngớ người, hắn đã phải trãi qua biết bao nhiêu giày vò mới có thể liều mạng đem cây đao này rút ra, bây giờ lại chính tay đem cắm trở lại quả nhiên không phải cảm giác dễ chịu gì.
-Xoạt…
Chiến đao men theo khe rãnh lúc trước trượt vào bên trong. Huỳnh Tảo dù rất miễn cưỡng nhưng hắn lại không thể không làm theo.
-Để đó bảy bảy bốn mươi chín ngày khiến chiến đao được nhiệt lượng tôi rèn.
-Tiểu Tảo Tảo có thực lực gì a, mau bày ra để sư tôn tiện bề truyền thụ cho ngươi.
Kim Vận gật đầu hài lòng, chiến đao kia vô cùng thích hợp để Huỳnh Tảo sử dụng từ uy lực đến mức độ gắn kết. Nàng bây giờ muốn kiểm chứng hắn thực lực dù sao Huỳnh Tảo tới nay chưa một lần trước mặt nàng ra tay.
-Cốt Trảo Thủ.
Thiếu niên thật sự chờ đợi khoảng khắc này đã lâu, Cốt Lực trong người vận chuyển thi triển đấu kĩ. Cốt trảo lúc này uy lực rõ ràng đã rất khác biệt so với trước kia, màng trắng bao quanh trảo trở nên rắn chắc hơn Huỳnh Tảo rõ ràng nhận thấy uy lực một trảo này đã gia tăng rõ rệt.
-Hahaha Cốt Trảo Thủ của ta đã đột phá hai thành, quả không uổng công bản thiếu gia ngày đêm tôi luyện.
Cốt trảo mạnh mẽ xuyên thủng thân đại thạch, dưới chân núi hắn không ngừng thi triển uy lực khủng khiếp của môn võ kĩ này. Nhưng sau tất cả những ánh hào quang đó điểm yếu chí mạng lại một lần nữa lộ ra, lần thứ tư thi triển đã là Huỳnh Tảo giới hạn, hắn vô lực miệng há lớn cố sức hít lấy mảng lớn không khí.
-Hừ bốn lần thi triển, ta không hiểu tại sao ngươi có thể sống sót trong Thanh Thiên Lâm lâu tới như vậy.
Yên Nhiên thất vọng, nàng không ngờ tên đệ tử này hùng hùng hổ hổ chưa được bao lâu đã vội thở dốc.
-Hộc… hộc nhị sư tôn đệ tử cũng chỉ vừa đột phá Vũ Binh, Cốt Lực trong người cũng chỉ có thể bốn lần chèo chống vũ kĩ đã là cực hạn.
-Tiểu tử này…không biết tại sao ông trời lại đặc biệt đối với hắn ưu ái. Tam Linh Võ giả với thiên phú này dù đặt trong tông phái cũng phải xếp trong mười kẻ đứng đầu a.
Nàng càng nghĩ càng phẫn nộ, hắn nội thể vốn đã bị hai nàng một lượt xem xét qua. Lúc đầu Kim Vận cũng không thể tin vào mắt mình, ở nơi khỉ ho cò gáy này kiếm một tên Song Linh võ giả còn khó hơn lên trời nhưng không ngờ chỉ tình cờ nhận bừa một tên đệ tử lại phát hiện hắn thật sự thiên phú cao ngất.
Khi nghe qua Huỳnh Tảo tường tận kể lại biến cố tấm da yêu thú thần bí kia khiến nàng triệt để nói không thành lời. Tấm da kì bí đó nếu nàng suy đoán không sai tên đồ nhi của nàng gặp được cơ duyên hấp thụ được Bì Căn của Kì Lân từ đó mà xuất hiện Bì Lực.
Song song với đó, Tinh Huyết của Phượng Hoàng vô tình làm cho Huỳnh Tảo huyết dịch lớn lao thay đổi. Hắn giờ đây không còn là Nhị Linh Võ giả mà đã sinh sinh trở thành Tam Linh võ giả ngàn năm khó gặp.
-Cái gì mà không đủ Cốt Lực, là do ngươi khả năng khống chế quá thô thiển khiến cho phần lớn Cốt Lực bị lãng phí.
-Đi lấy đậu phụ non mang tới đây.
Huỳnh Tảo hưng phấn cuối cùng cũng có cách giải quyết của hắn trí mạng nhược điểm, vội vàng hướng nhà bếp chạy đi.
-Ta nên đi báo bình an với phụ thân a.
Hồi gia Huỳnh Tảo mãi lo tu luyện mà quên mất việc trọng yếu này.
-Hài nhi bái kiến phụ thân.
-Tảo nhi bình an quay về là đã tốt lắm rồi, phụ thân còn nghĩ ngươi bị yêu thú làm thịt rồi a.
Huỳnh Kiệt ha hả cười, lời Quang lão không sai hắn nhi tử quả thật phúc lớn mạng lớn, một mình lưu lạc trong Lâm lang Thiên hơn hai tháng mà có thể toàn mạng trở về, bề ngoài không có một chút thương tích dù là Vũ Trưởng cũng không dám vỗ ngực làm được.
-Tảo nhi mau vào trở nghĩ ngơi, phụ thân mấy ngày trước đã tìm được một phần Cốt Tủy rất phù hợp để ngươi đột phá Vũ Binh.
Trung niên cực kì hưng phấn, hai tháng sinh tồn bên trong rừng rậm, tắm qua máu huyết, khi hắn ở tuổi này cũng không thể một mình xông pha nay thấy nhi tử càng tài giỏi khiến hắn càng thỏa lòng.
-Hài nhi không cần Cốt Tủy kia nữa, cách đây hơn một tháng hài nhi đã tự mình đột phá Vũ Binh.
Quả nhiên lời hắn nói ra khiến Huỳnh Kiệt tâm trạng chợt kéo về, tự mình đột phá khó có thể tìm ra tinh anh yêu thú. Tùy tiện dùng phế vật Cốt Tủy đột phá khác nào tự tay hủy đi tiền đồ.
-Tảo nhi đã dùng Cốt Tủy yêu thú này đột phá?
-Là…là Hắc Xà Cốt Tủy.
Huỳnh Kiệt nghe như sấm nổ bên tai, án thư trước mặt bị hắn một quyền chấn gãy. Áp lực từ cao thủ đỉnh cấp Vũ Úy khiến Huỳnh Tảo hai chân run rẫy, đây là lần đầu phụ thân bày ra tu vi uy hiếp hắn.
-Gia chủ, xin gia chủ bớt giận, lão phu nghĩ đây chỉ là chuyện bất đắc dĩ, nếu như thiếu gia không làm liều đột phá Vũ Binh làm sao một thường nhân có thể trong Thanh Thiên Lâm sinh tồn tới bây giờ.
Quang lão rốt cuộc cũng không thể làm ngơ, lão chống gậy bước ra đứng phía trước Huỳnh Tảo khiến áp lực đè nặng lên hắn bỗng chốc biến mất.
-Hài nhi có tội xin phụ thân hãy ra tay trừng phạt.
Huỳnh Tảo quỳ xuống không dám ngước nhìn. Hắn biết phụ thân đã đặt trên người quá nhiều tâm tư, nay bỗng nhiên mọi thứ ngay trước mắt trong khoảng khắc liền xụp đổ, Huỳnh Kiệt thường ngày thanh tĩnh một bậc phong phạm gia chủ gươm chém tới đầu cũng không thèm nhíu mày nay lại không thể kiềm chế xúc động, phẫn nộ đến mức bất chợt thả ra uy áp.
-Đứng lên, dưới gối nam nhân lót vàng sao có thể tùy tiện quỳ xuống còn ra thể thống gì.
Huỳnh Kiệt hùng hồn.
-Hãy bày cho phụ thân xem hư ảnh vũ thú của ngươi.
-Hắc Xà Cốt Tủy.
Huỳnh Tảo vội vàng đứng dậy, hít một hơi thật sâu tích tụ Cốt Lực trong cơ thể toàn bộ phóng ra. Hư ảnh Hắc Xà một lần nữa hình thành sau lưng hắn, đại xà xuất hiện không hề âm trầm mà lại rít lên từng tiếng buốt tai.
-Tốt uy áp. Tảo nhi hư ảnh này địch thị là Hắc Xà?
Huỳnh Kiệt chứng kiến cự xà hùng dũng cũng hài lòng gật đầu, có điều hắn không nhớ là võ tu dùng Hắc Xà Cốt Tủy lại có thể xuất ra uy áp lớn cỡ này a.