Chương 29: Đêm đen hồi gia.

Thời điểm mà hắn mong chờ cũng đã tới, màn đêm kéo xuống hôm nay trùng hợp lại không có trăng khiến bóng tối càng dày đặc.

-Khà khà khà đêm tôi đối với ta càng thuận tiện.

Bóng đêm bao trùm vạn vật, yên tĩnh tới mức dễ dàng nghe thấy tiếng mời gọi của côn trùng. Nơi mắt thường dường như đã trở thành thứ dư thừa, dù là năm đầu ngón tay cũng khó có thể trông thấy Huỳnh Tảo lại nhanh nhẹ lạ thường.

-Phía trước sao, bước ba bước, bên phải năm bước, tiến lên…

Bóng người kì quặc lại đang tự mình lẩm nhẩm, Tiểu Hắc lúc này mới thật sự phát huy diệu dụng. Tiểu xà không khác gì mũi tên dẫn đường cho Huỳnh Tảo, hắn chỉ cần nắm đuôi Tiểu Hắc dựa theo phương hướng ngoe ngoảy dễ dàng bước đi mà không gặp hề mắc phải vật cản.

-Hầy…đêm tối như thế này lại buồn tè.

Trong lúc hắn đang tự đắc thì từ một nhà cửa chốt then cài bỗng nhiên có người bước ra, hắn cầm nến soi đường, bên ngoài quả thật rất tối.

-Ah…ah…dã…dã nhân…có dã nhân…

Trước ánh nến Huỳnh Tảo gần như bại lộ, hắn không ngờ đã canh hai còn có người ra ngoài. Thân là tứ thiếu gia Huỳnh gia Huỳnh Tảo nắm rất rõ khu vực chúng đệ tử tuần tra. Hắn cố ý chọn nơi đây vì chắc mẩm không có người qua lại, ai ngờ ông trời lại quá trêu ngươi.

-Dã nhân ở đâu.

-Có dã nhân sao?

-Bọn chúng không phải đã bị Huỳnh gia đệ tử diệt trừ từ lâu a.

Động tĩnh quá lớn làm kinh động những nhà gần đó, ánh nến liên tục được thấp sáng khiến cả một vùng mở rộng trong tâm mắt.

-Lão Tì dã nhân ở đâu?

-Ta vừa thấy hắn đi ngang qua đây, giờ đã không thấy nữa.

Trung niên hoảng sợ mặt đỏ tía tai, giọng nói lắp bắp.

-Hừ là do ngươi mộng du thôi đúng không.

Gã hàng xóm nghi ngờ gặng hỏi.

-Làm sao ta có thể mộng du lúc này, rõ ràng hắn là một dã nhân trên người mặc độc nhất một chiếc khố. Còn vác trên vai một tảng cự thạch di chuyển trong đêm tối nhẹ như không.

Hắn gân cổ phản bác. Lúc này một nhóm người thân mang võ phục, đám người hiếu kì không cần người la hét dọn dọn tự động không ai bảo ai tránh qua một bên.

-Vị nhân huynh kia cho hỏi chuyện gì xảy ra ở đây?

Thiếu niên chắp gặng hỏi tình hình.

-Thì ra là huynh đệ Huỳnh gia, khi nãy tại hạ trông thấy một dã nhân lén lút trong đêm, hắn theo hướng nội vị Cốt Thảo Điền Trang mà tẩu thoát.

-Vị nhân huynh có thể mô tả lại hình dáng dã nhân để chúng ta tiện đường truy bắt a.

Lấy ra giấy bút, tên đệ tử y theo lời khai từ nhân chứng vẽ lại tên dã nhân khác thường kia.

-Đúng vậy hắn chỉ mặc độc cái khố…không không khố của hắn nát tương… hắn trên vai cự thạch sao lại nhỏ quá, phải to hơn nữa.

Nữa canh giờ xoay vần cuối cùng trung niên nhìn bức chân dung mỉm cười hài lòng thập phần tự tin đưa cho bọn hắn.

-Đây…đây thật sự là hắn không sai a.

-Ta dám dùng tính mạng để đảm bảo, tên dã nhân kia giống y như trong bức họa.

Thiếu niên trông thấy gã dị nhân cũng khó mà tin tưởng.

-Huỳnh Vũ thiếu gia hay là người quay về tiểu viện đi, ngày mai Tứ Đương Gia không phải muốn người cùng ra ngoài săn bắn sao.

Tên ngoại môn đệ tử nhắc nhở khiến Huỳnh Vũ nhớ ra, ngày mai chính là hắn lần đầu cùng phụ thân ra ngoài săn dã thú, nếu như tiếp tục truy đuổi tên dã nhân ngày mai không thể nào xuất ra mười thành thực lực khiến phụ thân động nộ những ngày tháng sau này khẳng định sẽ khổ càng thêm khổ.

-Thôi được rồi ta quay về nghĩ ngơi, đệ cùng các sư huynh đệ khác thay nhau tìm kiếm.

Dã nhân xâm nhập điền trang cũng không còn gì quá xa lạ, nội trong năm nay Huỳnh gia đệ tử đã tổ chức bao vây, giao nộp lên triều đình không dưới trăm tên điều đó khiến Huỳnh Vũ cũng không mấy bận tâm.

-Hừ bọn dã nhân này đúng là gây ra không ít phiền phức mà, hết thu nhặt cốt người lại bày trò vác cự thạch, không lẽ bọn chúng không có hứng thú với mấy thứ thông thường a.

Về tới tiểu viện, cửa chốt then cài thiếu niên cũng trút bỏ lo âu dự định sớm nghĩ ngơi khôi phục thể trạng tốt nhất.

Thắp sáng ngọn đèn, Huỳnh Vũ tái mặt, trong phòng không ngờ lại có kẻ đợi sẵn nơi đó bình thản nhâm nhi tách trà. Thân là đệ tử nội tộc, Huỳnh Vũ đương nhiên không phải hạng giá áo túi cơm, không một tiếng cảnh báo hắn xông lên một cước trời giáng vào kẻ lớn gan kia.

-Khốn kiếp dám tự tiện đột nhập vào ta phòng, để xem ngươi có bao nhiêu cân bản lĩnh.

-Hoành Phong Cước.

Cước pháp nhẹ nhàng nhưng lực lượng lại không hề yếu kém, cước lực cùng kẻ kia va chạm khiến đồ đạc trong phòng rối loạn, tầng tầng lớp lớp bụi mù che phủ.

-Không ổn.

Cảm giác một cước giữa đường bị chặn đứng Huỳnh Vũ nhanh chóng nhận ra điều bất ổn nhanh chóng lui lại phía sau thủ thế muốn bồi tiếp thêm một cước nữa.

-Ha ha ha Vũ đệ chỉ hai tháng không gặp nhưng thực lực tiến bộ so với trước kia có thể nói là khác biệt vạn dặm.

Bất ngờ nam nhân hào sảng cười lớn, hắn phủi nhẹ vạt áo thân thể không một chút thương tích bình thản bước ra.

-Thanh âm này, là Tảo ca.

Huỳnh Vũ bất ngờ nhận ra giọng nói quen thuộc, khí lực cũng diệu xuống pha một chút kinh hỉ xen lẫn bất ngờ.

-Trên thế gian này còn kẻ nào có thể uy phong hơn bổn thiếu gia được chứ.

Hắn cùng Huỳnh Vũ tuổi tác cận kề từ nhỏ đã cùng chơi bời, quậy phá. Vừa lúc bản thân bị phát hiện thiếu niên liền biết bản thân thật sự quá nổi bật, với quy mô truy đuổi hơn trăm người này mà muốn trở lại Huỳnh gia là điều không thể.

Đúng lúc này, tiểu viện của Huỳnh Vũ lại hiện lên trước mắt đúng lúc tiểu tử này cùng hắn giao hảo thân thuộc liền bạo gan tiến vào tìm lấy một bộ y phục tươm tất.

-Tại sao đường huynh lại ở đây giờ này, không phải hai tháng trước gia chủ đã truyền lệnh huynh đã đóng cửa tiềm tu chờ ngày đại lễ thành niên một cước bước ra uy phong sao?

Huỳnh Vũ hiếu kì, lúc nghe được tin tức Huỳnh Tảo đóng cửa bế quan chính hắn cũng không tin vào tai mình, đừng nói là những tên chưa bước chân vào võ giã như hắn, dù là Vũ Binh cũng không mấy ai lại lãng phí nữa năm đóng cửa tiềm tu quá lãng phí trọng yếu thời gian.

-Nếu ta nói đã tiềm tu suốt thời gian qua đệ có tin không?

Huỳnh Tảo biểu môi, bắt hắn chôn chân trong nhà nữa năm nói dễ hơn làm a.

-Khà khà có phải đệ sắp rời đi bên ngoài điền trang.

-Sao…sao huynh biết.

Trên bàn đều xếp đặt những thứ như dây thừng, tiểu chủy, giáp nhẹ, cung tên… dù là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra. Hắn đường đệ suy nghĩ đơn giản vốn không thay đổi a, nhưng cũng vì điểm này hắn mới nhìn Huỳnh Vũ hợp mắt nhất.

-Phật dạy không thể nói không thể nói.

-Đệ lần này sẽ cùng phụ thân ra ngoài săn bắn, không biết nguyên do gì mà hai tháng nay phụ thân như trở thành một người khác.

Huỳnh Vũ uể oải than vãn.

-Khác là khác ra sao?

-Phụ thân trước kia chú tâm kinh doanh dược phòng, không hiểu gần đây người có lẽ đã trao trả lại cho tam bá, mỗi ngày đều cùng đệ luyện võ, thậm chí ngày mai còn bắt đệ cùng đi săn bắn.

Bản tánh vốn thật thà từ nhỏ mọi chuyện đều đối với Huỳnh Tảo nữa chữ không giấu giếm, bao nhiêu uất ức bấy lâu nay vừa hay có kẻ giải tỏa làm cho Huỳnh Tảo cũng phải nán lại kiên nhẫn chờ hắn.

-Đệ tốt nhất là nên sớm nghĩ ngơi ngày mai còn phải lên đường a, Thanh Thiên Lâm ngoài kia so với chúng ta ác mộng còn muốn ghê gớm gấp bội phần. Chỉ cần một chút sơ sẩy thì…

Nói tới đây Huỳnh Tảo làm động tác cắt cổ kèm theo vẻ mặt độc ác khiến thiếu niên đổ mồ hôi hột.

-Thật…thật vậy sao, để ta tiễn huynh.

-Không cần, ta chỉ thuận đường ghé thăm, bây giờ phải gấp gút trở về. Đệ không cần phải khách sáo.

Huỳnh Tảo cười xòa quơ tay, nhấp một ngụm trà rồi cũng cáo từ.

-Kì lạ, sao huynh ấy y phục ta lại nhìn rất quen mắt a.