Chương 28: Yêu hạc lưu manh người cũng lưu manh.

- Tảo nhi, Tảo nhi, Tảo nhi…

Huỳnh Tảo mắt nhắm nghiền liền bị thanh âm trong não hải đánh thức.

-Là…là nhị sư tôn.

Hắn hốt hoảng vội vàng thanh tĩnh, vị sư tôn Yên Nhiên này chính là một tàn ác sư tôn a. Huỳnh Tảo đã ăn không ít thua thiệt từ nàng, khiến hắn không dám cùng nàng trái ý.

-Hừm ngươi còn nhớ viên hỏa thạch kia chứ.

Có đánh chết hắn cũng không thể nào quên được, thạch đầu đáng ghét kia khiến hắn nhận lấy bao nhiêu thống khổ, sống không bằng chết.

-Mau lấy đất xung quanh đắp lên Hỏa Vân Thạch.

Huỳnh Tảo y lời nhất nhất làm theo. Mất cả nữa ngày thạch đầu vốn dĩ chỉ cao tới hắn eo nhưng để làm giảm đi nhiệt lượng khiến thạch đầu quái gỡ đã lớn hơn thân người.

-Đại Hạc đã tới, chúng ta sẽ đem Hỏa Vân Thạch cùng trở về.

-Mang thứ này đi theo???

Hắn trố mắt ngước nhìn thạch đầu, thứ này quả thật quá khiến người ta chú ý. Chỉ cần nghĩ tới gia hỏa thân vác đại thạch ngông nghênh ra vào cũng đủ khiến người khác cười thúi mặt.

-Làm sao, ngươi không hài lòng.

-Không…không phải chỉ là…

Thiếu niên ấp úng.

-Thứ này sẽ khiến ngươi thực lực đột tăng trên diện rộng.

-Hây da…hấp.

Yên Nhiên nhị sư tôn vừa dứt lời, Huỳnh Tảo như được tiếp thêm lực lượng một lần nâng đại thạch quá đỉnh đầu nhanh chân phóng người ra động khẩu nơi Đại Hạc đã chờ sẵn.

-Hạc huynh lần này nhờ ngươi rồi.

Cả người lẫn thạch đều nhảy lên khiến lưng hạc hơi chút trùng xuống. Trong mắt ẩn ẩn một tia không hài lòng nhưng Đại Hạc vẫn bất đắc dĩ vỗ mạnh đôi cánh bay lên không trung.

So với lần đầu hoàn toàn khác biệt, Huỳnh Tảo thư sướng hưởng thụ mát mẽ gió trời, Đại Hạc phi hành không một chút thanh âm khiến hắn thập phần hưởng thụ.

-Ha ha ha tới rồi, phía trước chính là ngoại vi Thanh Thiên Lâm.

Cảnh vật quen thuộc khiến Huỳnh Tảo trong lòng hư sướng, biết hắn không thể nào chờ đợi thêm được nữa, Đại Hạc “hiểu ý” trong mắt lóe lên tia sảo quyệt “vô tình” né thân cây đại thụ khẻ nghiêng người khiến hắn ôm đại thạch ngã khỏi lưng ngựa… à không là lưng hạc.

-Con yêu hạc chết bằm kia có biết thân thể của bổn đại gia tôn quý biết nhường nào không hả?

Từ độ cao gần trăm mét rơi xuống nếu là người phàm đã thịt nát xương tan từ lâu nhưng Huỳnh Tảo nhục thể quái dị thập phần cứng chắc khiến hắn chỉ đau điếng hét toán lên ngoài ra cũng không hề thụ bất kì thương tích.

Bóng hạc đã khuất tầm mắt Huỳnh Tảo nản chí không tiếp tục chửi rủa, lân la tìm đường quay về Cốt Thảo điền trang.

-Hời ăn mặc như thế này làm sao ta có thể muối mặt trở về gia tộc chứ.

Huỳnh Tảo mấy ngày sinh tồn trong rừng rậm khiến hắn đã lâu không nhắc tới bên ngoài y phục. Trên người chỉ độc một cái nội khố rách rưới từ vải nát, trên vai lại vác thêm một cự thạch, hình tượng quái dị này làm sao có thể khiến cho người khác nhìn thấy.

-Đành đợi đêm tới mới bí mật lẽn vào.

Hắn ra dòng sông gần đó, ngày ngày bên trong thạch động khiến hắn thân người đã bốc lên mùi khó ngửi.

-Có động tĩnh, là cá chăng?

Tiếng động nước đã khiến Huỳnh Tảo chú ý. Đúng lúc bụng kêu cồn cào vừa nghĩ tới một bữa cá nướng đã khiến Huỳnh thiếu gia dạ dày bắt đầu kháng nghị.

-Hi hi nước sông ở đây đúng là trong lành, quả không uổng công bổn quận chúa phải cất công tới nơi rừng sâu heo hút này.

Nữ nhân cùng hắn không lớn hơn là bao, nàng trên tóc còn cột hai bím lớn tính tình trẻ con vui đùa nghịch nước.

Huỳnh Tảo không ngờ rằng lần này hắn không may xông ra không ít phiền phức.

-Dâm tặc ngươi dám nhìn lén bản quận chúa.

Nàng dù đang hòa mình trong dòng nước nhưng lại cực kì cảnh giác, Huỳnh Tảo vừa mon men lại gần liền bị nữ nhân phát hiện. Nàng phẫn nộ cuốn lấy y phục che đậy ngọc thể đồng thời không biết từ đâu rút ra trâm bạc phóng tới.

Chỉ đáng thương cho Huỳnh thiếu gia, hắn chuyện gì cũng chưa làm chỉ là một chút tiến sát lại gần liền đã bị cơn mưa ngân châm giáng xuống đầu. May thay cự thạch đối với thiếu niên đã trở thành vật bất li thân.

-Thứ này khiến ta thực lực mạnh mẽ bành trướng làm sao có thể dễ dàng rời mắt a.

Cứ theo suy nghĩ đó hắn làm gì cũng vác cự thạch theo bên mình nhưng nhờ có tư tưởng quá dị kia lạ khiến Huỳnh Tảo tránh thoát được một kiếp. Cự thạch thô dày trở thành tấm khiên không còn gì phù hợp hơn, ngân trâm xuyên vào thân đá gần mười li chỉ cần nhìn thấy thôi cũng đủ khiến hắn phải luôn miệng tạ ơn trời phật phù hộ.

Bị hàng trăm ngân trâm chi chít thế này găm vào người liền khiến hắn nhục thể liền có khả năng đem ra cùng tổ ong so sánh.

-Quận chúa, quận chúa, người vẫn bình yên vô sự chứ?

Phía xa tiếng bước chân rầm rộ đi tới đoàn lính hơn mười người sau khi nghe thật lớn động tĩnh không một chút chần chừ lao tới.

-Ta nói các ngươi canh phòng cẩn mật làm sao lại để một tên biến thái lọt ta khỏi tầm mắt hả?

Nàng cực kì phẫn nộ, lần đầu trong đời nàng thấy được một kẻ biến thái, dị hợm như hắn. Trên người chỉ mặc độc nhất một cái tàn phá khố nhỏ, trên vai còn nâng cự thạch.

Chỉ nghĩ tới nàng ngọc thể bị tên khốn kiếp đó dòm ngó cũng đủ khiến nữ nhân rùng mình, nàng dù tắm bao nhiêu lần cũng không thể nào rột rữa được cảm giác khó chịu từ tặc nhãn của hắn.

Bọn người kia với nhân số ít ỏi muốn truy tìm Huỳnh Tảo tung tích cũng chỉ là người si nói mộng. Còn kẻ chủ mưu, nạn nhân, người qua đường Huỳnh Tảo đương nhiên là phải kiếm một chỗ kín đáo ẩn mình chờ đêm xuống.

-Tiểu Tảo Tảo quả nhiên có duyên với mĩ nữ a, sư tôn thấy nàng ta nhan sắc cũng không hề tệ, có tư cách cùng ta đồ đệ sánh vai.

Đại sư tôn Kim Vận thấy nàng đệ tử ăn phải không ít thiệt thòi liền không tim không phổi sát muối vào vết thương.