Chương 27: Chiến đao, thừa nhận.

Điều kiện tàn nhẫn nhưng đối với hắn lúc này không khác gì cọng rơm cứu mạng.

-Nhị sư tôn lời người là thật, nếu đệ tử làm được người cùng đại sư tôn sẽ tha thứ cho đệ tử.

-Đó là tùy vào ngươi.

Huỳnh Tảo hai mắt hữu thần, quyết tuyệt đứng dậy đứng trước chiến đao.

-Ngươi là ta đoạt được binh khí, trước giờ chưa hề có cơ hội dụng đến. Tại thời điểm này Huỳnh Tảo ta thừa nhận ngươi chính là ta chiến đao.

Hắn không một chút chần chừ hai mắt mở lớn, răng nghiến ken két dùng hết sức lực bình sinh hai tay xiết chặt chuôi đao.

-A…A…A…

-Xì…xì…

Hai tay hắn như bị nung chảy, chuôi đao nóng đến mức khiến da thịt bắt đầu cháy đen. Nếu gặp người thường ngay tức khắc đã không chịu được thống khổ tức khắc thả tay ra. Nhưng Huỳnh Tảo trong thống khổ lại càng điên cuồng, không phát động dù chỉ một chút Cốt Lực che chở, hắn dùng một thân huyết nhục nếm trãi đau đớn khiến kẻ khác phải rụng rời tay chân.

-Mau rút ra cho ta…

Huỳnh Tảo điên cuồng mặc cho nơi bàn tay đã có làn khói nhè nhẹ bốc lên, những tiếng xèo xèo càng khiến tâm khảm muốn run rẩy. Hắn mặc kệ hai tay có thể bị phế, ba hô hấp trôi qua nhiệt độ không hề giảm bớt, thiếu niên cũng không hề một khắc thả lỏng hắn cứ như thế ngu muội kéo ra từng li của chiến đao.

-Xoẹt… keng…

Cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, chiến đao tưởng chừng cắm rễ bên trong cự thạch cứng chắc cũng phải đầu hàng trước nghị lực vô kiền bất toái. Hắn vẻ mặt kiên nghị đưa binh khí lên cao, lúc này chiến đao bỗng nhiên tản mát một luồng tiên khí hư ảo. Máu Huỳnh Tảo vẫn không ngừng chảy ra, dòng máu đi đến đâu đều để lại trên thân đao hình thù như long tộc bay lượn khiến chiến đao càng toát ra khí thế bất thường.

-Thanh đao kia có cơ may sản sinh linh trí, dù chỉ là nữa thành cơ hội nhưng như vậy là quá nghịch thiên a.

-Chiến đao cắm vào Hỏa Vân Thạch sẽ có cực nhỏ tỉ lệ được hỏa tính tôi luyện tăng lên đẳng cấp nhưng không thể nào đồng thời lại xuất hiện dị tượng này.

Yên Nhiên bất khả tư nghị chăm chăm hướng chiến đao lẩm bẩm. Khí giới sản sinh linh trí còn được gọi là Khí Linh. Trong trời đất này không ít kẻ quý bính khí hơn tất thảy, đối với họ binh khí cầm trên tay chính là đệ nhị tính mạng. Kiếm tu thường có câu “kiếm còn người còn, kiếm mất người mất” đó chính là thí dụ điển hình nhất để nói về loại người này.

Cả đời chỉ dùng để trui rèn kiếm thuật không những khiến kiếm giả có thực lực vượt xa người thường thậm chí có những kẻ khiến kiếm sinh ra linh trí. Hầu như tất cả vũ giả trên đời đều mơ ước có cho mình một thanh Khí Linh nhưng cũng không ít người cả đời thất vọng, cuồng si cỡ nào nhưng lão thiên lại không công bằng khiến nhiều kẻ chỉ đành ngậm ngùi, không cam lòng bỏ cuộc.

Những tên kiếm si vận khí mười phần kia không kẻ nào là vô danh tiểu tốt, thực lực trăm năm, thậm chí là ngàn năm làm bạn với kiếm mới hiếm hoi khiến chúng sinh ra linh trí. Còn Huỳnh Tảo hắn thì…chỉ là một chút dấu hiệu nhưng cũng đủ khiến các thế lực lớn phải đau đớn gào khóc.

-Đại sư tôn, nhị sư tôn đệ tử đã hoàn thành nhiệm vụ.

Huỳnh Tảo cả người mềm nhũn, đôi tay hắn gần như bị phế, lấp ló thấy xương trắng bên trong. Kinh khủng vết thương khiến nhiều người phải đau đớn ngất đi nhưng thiếu niên lại có thể kiên cường không một chút mở miệng thống khổ kêu rên. Hắn thậm chí còn nắm chặt lấy binh khí, từ trong chiến đao cảm nhận được mối liên kết khác thường như thế đó chính là hắn một phần thân thể.

-Không tệ Tiểu Tảo Tảo ngươi đã thành công vượt quan.

Kim Vận cuối cùng cũng đã lên tiếng, nàng nhìn thấy một tiểu tử điên cuồng, một tiểu tử tâm trí kiên định, một tiểu tử một lòng hối hận khiến nàng không thể tiếp tục ẩn nhẫn buộc miệng lên tiếng.

Chỉ là một thanh âm quen thuộc nhưng lại khiến hắn tâm trí như được xoa diệu, thiếu niên lúc này sức cùng lực kiệt ngã xuống đất ngất đi.

Yên Nhiên nhị sư tôn ngón trỏ nhẹ nhàng uốn lượn, xung quanh Huỳnh Tảo xuất hiện tầng tầng hơi nước bao phủ lấy hắn nhục thể nhất là hai tay phải chịu trọng thương. Mắt người dễ dàng thấy được hắn huyết nhục như có sinh mạng dần dần sinh trưởng, nội trong vài hô hấp những vết thương rợn người kia đều mất đi không để lại một chút dấu tích.

-Sư muội đa tạ.

-Hắn cũng là muội đệ tử, chỉ là việc nên làm.

Yêu Nhiên nhị sư tôn mỉm cười nhưng lại không hề che giấu được sắc mặt trắng bệt. Nàng cùng sư tỉ quả thật công lực đã tổn hại không ít, nguy cơ tu vi bị đánh rớt luôn chực chờ, đó cũng chính là lí do khiến Kim Vận đại sư tôn muốn nhận Huỳnh Tảo làm đệ tử. Một phần khiến hắn có thể trở về sư môn cầu cứu còn một phần là nếu như tu vi đại giảm, thọ nguyên hao hết còn có một người kế thừa các nàng y bát.