Chương 26: Bái sư.

Thiếu niên vẻ mặt rầu rĩ, phụ thân gần năm mươi năm tu luyện thành tựu đã vượt hẳn tiền nhân nhưng ngay cả tu vi Vũ Tá cũng không biết năm nào, tháng nào mới có thể đặt chân vào, điều này càng khiến hắn liên tưởng tới tương lai bản thân phủ đầy chông gai.

-Không…ta không cam tâm, phụ thân đã dồn toàn bộ tâm tư vào ta kẻ làm nhi tử này làm sao có thể khiến người thất vọng. Phụ thân luôn đặt kì vọng ta có thể vấn đỉnh thiên hạ, một tay che chở gia tộc lời này không nói chơi.

-Không phải chỉ là Vũ Tướng thôi sao, ta không tin Huỳnh Tảo này lại không thể đạp chân vào hàng ngũ đỉnh cấp cao thủ tự viết lên bản thân truyền kì.

Hắn một lòng say mê võ đạo, điên cuồng mưu cầu thực lực tất cả đều do cha hắn Huỳnh Kiệt từ nhỏ đã không ngừng hun đúc ý chí không sợ hãi trước khó khăn. Trong trời đất ai mới là kẻ thật sự vấn đỉnh, chính là kẻ có nắm tay mạnh nhất. Chỉ cần ngươi nắm giữ trong tay thực lực dù cho có là quan viên hay triều đình bọn chúng đều phải dùng lễ cùng ngươi đối đãi.

-Hi hi hi đó mới là của tỉ Tiểu Tảo Tảo a, chỉ cần mang trong mình cường giả ý chí dù là dù là tiểu trùng nhỏ bé cũng có ngày lột xác hóa kén thành điệp du ngoạn cửu thiên.

Huỳnh Tảo bẩm sinh là kẻ có tư chất nhất trong gia tộc, những tiểu hài tử khi chào đời đều đồng thanh cất lớn tiếng khóc nhưng riêng hắn lại im bặt, dù bà mụ có làm mọi cách nhưng tiểu tử cáu kỉnh dường như không một chút phản ứng, nữa năm sau hắn biết đi nhưng càng khiến gia tộc chấn động là Huỳnh Tảo tự mình tập đi không hề có kẻ nào giúp hắn. Huỳnh Kiệt tinh mắt liền nhận ra nhi tử khác thường từ đó liền dồn tâm tư vào hài tử này hi vọng một ngày liền mang về vinh quang cho gia tộc.

-Tỉ tỉ có thể giúp ta trở thành cường giả sao!?

Hắn gan lớn mở miệng, nhị nữ hành tung bất thường, danh tính bí ẩn, hắn chỉ biết hai nàng cực kì lợi hại, có thể không chút trở ngại liền mang hắn toàn vẹn vào sâu trong Thanh Thiên Lâm điều mà chưa hề có kẻ nào làm qua.

Đừng tưởng bay lượn trên không là ngươi liền an toàn, đó chính là hành động của kẻ điên loạn. Mất đi tán cây bảo vệ người liền trần trụi trong mắt những yêu thú bên dưới, thậm chí điểu loại yêu thú cũng không kém cạnh, nếu bị trên không tập kích liền gần như đó chính là ngươi tử kì.

-Hừ ngươi đừng tưởng chỉ vì một chút công lao liền mặt dày đòi hỏi, kẻ cầu mong ta thu làm đồ đệ thiên phú đều trăm lần so với ngươi cao hơn.

Thanh thuần mĩ nữ không tim không phổi trực tiếp từ chối.

-Yên Nhiên muội đừng quá vô tình a, dù sao Tiểu Tảo Tảo cũng vì chúng ta mà rơi vào hoàn cảnh này, hai người chúng ta tuy hai mà một trước nay chưa từng thu qua đệ tử tại sao lúc này không nhân cơ hội tìm kiếm một kẻ kế thừa y bát.

Chính nàng cũng không thể hiểu được đối với Huỳnh Tảo khiến nàng cực kì vừa mắt ngay từ lần đầu gặp mặt, khi phát hiện hắn ẩn núp theo lẽ thường mĩ nhân liền không nhiều lời, một kiếm diệt sát. Nhưng khi nhìn thấy hắn nàng trong lòng lại không thể nào dấy lên được muốn giết ý nghĩ đó cũng chính là lí do trọng yếu khiến hắn có thể còn sống tới hiện tại.

Hai nàng tình như thủ túc, trước lời thỉnh cầu của sư tỉ làm sao Yên Nhiên có thể chối từ. Đồng thời nhận hắn đệ tử cũng là mười phần lợi không một phần hại, tên tiểu tử này càng nhanh trưởng thành nàng mới có thể càng sớm thoát ra nơi cầm cố này.

Trông thấy sư muội đã chịu nhượng bộ nàng cũng mỉm cười hài lòng, sắc diện như trăm hoa đua nở hắng giọng nói ra.

-Huỳnh Tảo còn không mau quỳ lạy nhị vị sư phụ.

Nàng ngay tức khắc bày ra phong phạm của bậc cao nhân.

-Quỳ lạy? sư phụ?

Huỳnh Tảo ngỡ ngàng đứng như trời trồng.

-Sao? Không lẽ tiểu tử ngươi muốn nhận chúng ta y bát mà lại không chịu nhận sư phụ, sư tỉ ta thấy hắn tâm khảm bất chính những kẻ nào thu vào sợ rằng mai này lại gây liên lụy chúng ta.

Yên Nhiên vốn nhìn hắn không vừa mắt nay lại có cớ phát sinh xung đột, đánh người thì đánh vào chổ đau nàng nhanh chóng chụp cho hắn cái mũ tà tâm nhằm khiến sư tỉ thay đổi chủ ý.

-Có lẽ Tiểu Tảo Tảo từ nhỏ đã ở trong gia tộc lớn lên chưa biết sự đời muội không cần phải quá khắc khe.

-Tiểu Tảo Tảo còn không mau quỳ xuống lạy thiên địa cùng tứ phương trở thành ta đệ tử.

Nàng nhẹ giọng khuyên nhũ trong đó cũng không giấu được ý tứ chê trách.

Huỳnh Tảo không hẳn là một kẻ quê mùa cô lậu quả văn nhưng phải bái lạy một người cùng hắn vui đùa xưng tỉ tỉ đệ đệ trở thành hắn sư phụ, thiếu niên có chút khó có thể tiếp nhận.

-Không lẽ ngươi không muốn là chúng ta đệ tử.

Kiều diễm mĩ nữ cũng đã mất kiên nhẫn, nàng nhìn hắn thuận mắt không có nghĩa là cho qua tất thảy mọi lỗi lầm. Chính hắn đã cầu nàng truyền dạy võ nghệ lại chần chừ không muốn bái lạy, hơn trăm năm nay chưa hề có kẻ khiến nàng phải cầu xin nhưng hắn lại dám mập mờ trái ý.

-Đệ tử Huỳnh Tảo bái kiến nhị vị sư phụ.

Hắn hạ mình cực kì miễn cưỡng thực hiện lễ nghi ra mắt sư phụ, càng khiến Yên Nhiên cực kì trướng mắt. Đối với vũ giả tôn nghiêm thậm chí còn quan trọng hơn mạng sống nay vì sư tỉ nàng có cảm giác phải hạ mình nhận hắn làm đồ đệ, nếu trước kia nói không ngoa chỉ cần nàng muốn liền có hàng trăm hàng ngàn người thiên phú cực cao cầu xin nàng thu vào môn đệ còn kẻ như Huỳnh Tảo dù là thiên về thiên phú hay tâm tính đều bị nàng xếp vào liệt hạn xa xa mới có thể nhướng mắt nhìn tới.

-Tảo nhi ta nhũ danh là Kim Vận chính là ngươi đại sư phụ.

-Còn đây là ngươi nhị sư phụ Yên Nhiên, hiện nay ngươi cũng chỉ mới đầu nhập sư môn chỉ cần biết nhiêu đây là được. Từ giờ hãy tự thân tu luyện có lẽ khoảng nữa ngày đại hạc liền tới, sẽ đem ngươi quay lại ngoại vi Thanh Thiên Lâm.

Nàng nhẹ giọng nói mấy câu liền im bặt, tâm tư của nàng đặt lên người Huỳnh Tảo không ít nhưng hắn cử động lại khiến mĩ nhân vô cùng thất vọng tâm tình nặng nề không buồn nói nhiều.

-Sư phụ…sư phụ là đệ tử không tốt, không nên bất kính cùng nhị vị sư phụ, cầu xin người thứ cho đệ tử trẻ người non dạ mà thứ tha lần này.

-Đệ tử thề cả đời sẽ không dám một lần trái ý người.

Huỳnh Tảo làm sao có thể không nhận ra tâm tư của đại sư tôn, thiếu niên liền hiểu hắn hành động là mực nào trẻ con. Lòng hối hận ngập tràn hắn liên tục quỳ lạy dập đầu toét cả máu tươi.

Kim Vận mọi thứ đều thu vào nàng trong mắt nhưng nữ nhân răng cắn chặt không hề tỏ ý, nàng không muốn bản đệ tử trở thành một thiếu gia coi trời bằng vung, cả đời tầm nhìn hạn hẹp.

-Ngươi muốn chúng ta tha thứ? Được thôi trước khi Đại Hạc tới đây ngươi không được dùng Cốt Lực phải nhổ thanh đao kia ra khỏi cự thạch. Nếu không làm xong ta Yên Nhiên không cần một tên đệ tử bất tài vô dụng.

Kì lạ thay người cất tiếng lại là Yên Nhiên, nàng hướng tầm mắt về phía cự thạch nóng bỏng tàn nhẫn nói.