Nhiệt độ trong thạch động hạ dần, thiếu niên rốt cuộc cũng từ trong hôn mê lấy về ý thức.
-Ta…còn sống…
Huỳnh Tảo bất khả tư nghi, hắn thậm chí còn nhiều lần tự sờ soạng bản thân thăm dò đây liệu có phải là sự thật.
-Hắt…xì…
Màn đêm kéo tới, những đợt gió lạnh bắt đầu thổi mạnh khiến Huỳnh Tảo chợt nhận ra hắn trên người đã không còn một mảnh vải che thân.
-Lão quái vật kia không đã làm gì bản thiếu gia a, thậm chí một chút y phục cũng bị lột trần, tóc tai thậm chí còn bị cạo sạch.
Nghĩ tới đây hắn mời thật sự không rét tự run.
-Chắc…chắc là không đâu, dù lão yêu nhân kia thuộc loại ái nam ái nữ nhưng lão nhục thể còn không có làm sao có thể chạm vào người bản thiếu gia.
Hắn âm thầm tự nhũ. Đồng thời tìm kiếm từng ngõ ngách bên trong thạch động, Huỳnh Tảo lúc này xác thực chính là một dã nhân chính hiệu. Toàn thân trần trụi, hắn túi trữ vật không gian cũng đã bị thiêu rụi theo y phục khiến không gian bên trong bị hủy hoại tất cả hắn gia sản chất chứa bị bắn ra bên ngoài đương nhiên đều đã bị hư hại ít nhiều.
-Khà khà tiểu huynh đệ ngươi đúng là phúc lớn mạng lớn mà.
Ẩn núp sau khe đá, Tiểu Hắc thần sắc có chút nhợt nhạt trườn lại gần, xà lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào kêu thành kinh hỉ thanh âm liều mạng cuốn lấy hắn.
Huỳnh Tảo cũng không ngoại lệ, trông thấy Tiểu Hắc lại một lần nữa bình an trở về khiến tâm hồn thiếu niên những thứ nặng nề dường như đều bị rũ sạch. Nhận thấy hắn huynh đệ không còn gì đáng ngại Huỳnh Tảo nhanh chóng thăm dò thạch động này từng chút một, cố gắng tìm lại hắn đồ vật dù phần lớn chúng đều đã bị hư hại nặng nhưng dù chỉ là một mảnh thứ rác rưỡi cũng tốt hơn tình cảnh hiện giờ gấp trăm lần.
Khó khăn lấy mới mò ra được một ít vải vụn từ y phục hắn mang theo. Vội vàng cột chúng lại với nhau tạo thành một chiếc khố vừa đủ che chắn đi vị trí hiểm yếu nhất. Dù nơi đây không một bóng nhân loại khắp nơi toàn yêu vật nhưng dù sao hắn cũng không phải là dã nhân thật sự cứ thế phơi bày ra ngoài.
-Ha ha ha… bản thiếu gia phúc phận quả nhiên sâu con mẹ nó dày mà, không ngờ thứ này có thể văng xa tới tận đây mà vẫn còn nguyên vẹn.
Huỳnh Tảo bất ngờ trông thấy hắn chiến đao bị cắm vào đá ngập tới tận chuôi. Nhanh tay nắm lấy thì…
-A… bỏng tay bổn thiếu gia rồi, nóng…nóng quá.
Cả chiến đao lẫn cự thạch không biết tại sao nhiệt độ lại cao bất thường khiến Huỳnh thiếu gia hai tay phồng rộp đáng thương ánh mắt nhìn vào chiến đao như lão cáo già thèm thuồng chùm nho trên cây cao.
-Tiểu Tảo Tảo…Tiểu Tảo Tảo…
Thanh âm quen thuộc vang vọng trong hắn đại não, từ trước tới nay chỉ có một người gọi hắn như vậy. Huỳnh Tảo thần sắc có chút thất thần liền vực dậy hai mắt mở lớn tìm tòi.
-Thần tiên tỉ tỉ… tỉ ở đâu a.
Thiếu niên quá đỗi vui mừng hét lớn, thanh âm của nàng không khác gì mưa rào tưới tắm trên đồng lúa cạn khô. Xác nhận nàng thanh âm chính là khẳng định nữ nhân cũng như hắn bình an vượt qua đại nạn không chết.
-Tiểu Hắc mau chóng tìm ra nàng.
Hắc Xà thuần thục dùng lưỡi thăm dò xung quanh, xà loại có lưỡi cực kì tinh nhạy nhất là đối với chuyển động sinh linh. Lúc còn ở ngoại vi Thanh Thiên Lâm không ít lần con rắn nhỏ này lần mò ra dã thú lãnh địa nếu không hắn thật sự phải ngấu nghiến vỏ cây cùng dã thảo sống qua ngày.
-Đệ không cần phải phí công, ta cùng tiểu sư muội có lẽ…đang ở bên trong đệ nội thể.
Nàng ngập ngừng một lúc rồi cũng tiết lộ sự thật động trời, chính nhị nữ cũng khó mà tin nỗi, nàng dùng Hồn Lực mạnh mẽ trãi rộng khắp đại dương cuối cùng cũng xâm nhập ra bên ngoài. Điều khiến nàng choáng ngợp là không ngờ rằng lại một lần nữa có thể trông thấy hắn mà lại trong trường hợp bất khả kháng này.
-Trong nội thể của ta?
-Nếu tỉ không lầm thì hai người bọn ta đã bị mắc kẹt trong một tiểu giới nào đó được phong ấn không thể nào thoát ra ngoài.
Mĩ nhân lời nói chém đinh chặt sắc không một chút do dự. Thiếu niên ngớ người không biết phải phản ứng ra sao, trong nội thể lại có người tồn tại đây có lẽ là thứ viễn vong nhất hắn từng được nghe tới.
-Chúng ta phải làm sao, nhị vị tỉ tỉ không thể nào ở trong người của ta cả đời chứ?
Huỳnh Tảo cười khổ, hắn mập mờ đoán ra kết cục kì dị này có một phần góp công không nhỏ của lão yêu vật, chỉ có kẻ thần công cao cường như lão mới có thể làm ra điều khó tin này.
-Việc này tuy không dễ nhưng không phải là không có cách.
-Cách gì?
Thiếu niên sốt ruột.
-Đó chính là thỉnh cầu sư phụ của tỉ, người thần thông quảng đại khẳng định có thể giải thoát chúng ta khỏi cục diện nan giải này.
Từ sư phụ từ miệng nàng thốt ra không che giấu được vẻ sùng bái, kính cẩn, có thể một tay đào tạo một nữ la sát như nàng vị sư phụ kia làm sao có thể là kẻ vô danh.
-Hi hi hi Tiểu Tảo Tảo lại nghi ngờ tỉ sao? Sư phụ tỉ là một tồn tại ngươi không thể nào biết được, nói đúng hơn là còn chưa đủ tư cách để biết tới. Đệ chỉ cần nhớ rằng lão yêu vật đã thôn phệ chúng ta kia dù cho có mười lá gan cũng không dám đứng trước mặt người ra oai.
Lời tâng bốc của nàng càng không hợp thói thường, Huỳnh Tảo trề môi không muốn bàn luận. Nếu lão sư phụ kia quyền năng thông thiên sao lại để nhị nữ bị một ngụm nuốt gọn không chút động tĩnh. Hắn là một người có bản tính mười phần bao che, thân nhân, huynh đệ hắn trước nay không cần nhiều lời, đầu tiên hắn sẽ cho tên khiến hắn huynh đệ chịu thua thiệt một bài học thích đáng sau đó mới tính tới chuyện đúng sai. Đối với Huỳnh Tảo lão cũng chỉ là một tên sư phụ vô năng.
-Sư phụ của tỉ hiện đang tu luyện ở nơi đâu, đệ sẽ tìm tới đó nhờ hắn giải cứu hai người.
Nghe tới đây thanh thuần mĩ nữ cũng muốn nói điều gì nhưng nàng lại ngập ngừng, sư tỉ biết ý liền thở dài.
-Chúng ta hiện nay không thể gặp người, nói đúng hơn là đệ thực lực chưa đủ tư cách cùng sư phụ diện kiến.
-Vậy thì ta phụ thân a.
Huỳnh Tảo mặc dù bị coi thường nhưng hắn cũng không để trong đầu, những vũ giả bản lãnh cao cường luôn mang trong mình khí chất cao cao tại thượng đối với kẻ thực lực non yếu như hắn thì có chướng mắt cũng là điều dễ hiểu.
-Đệ phụ thân chính là cao thủ Vũ Úy cực hạn, chỉ còn nữa bước liền tiếng vào hàng ngũ Vũ Tá hiếm hoi trong chu vi mấy ngàn dặm quanh đây.
Hắn không khỏi hãnh diện khi kể về phụ thân, hắn lão cha dù đi qua những thành lớn thậm chí đích thân thành chủ phải bước ra đón tiếp phong thanh vô hạn. Trái ngược hoàn toàn với biểu hiện hưng phấn của thiếu niên hai vị mĩ nữ một lần nữa thở dài.
-Chuyện gặp sư phụ đợi khi nào đệ đột phá cực hạn Vũ Tướng chúng ta mới có thể bàn tới bước tiếp theo.
Hắn dạt dào hỏa nhiệt liền bị nàng trần trụi xối một gáo nước lạnh lên đầu khiến tâm trí hưng phấn bỗng nhiên hạ xuống vực sâu ngàn dặm. Vũ Tướng cực hạn a, nói giỡn Huỳnh Tảo hắn từ khi nhìn thấy thế giới này cũng chỉ có hắn phụ thân chính là nhân vật lợi hại nhất. Còn Vũ Tướng cũng chỉ do lưu bút của lịch đại tiền bối ghi chép lại mà biết tới.