Chương 21: Thạch động kì bí, Hỏa Yết.

Không biết vô tình hay hữu ý, nơi ba người vừa đặt chân xuống lại tồn tại thạch động bất thường, động khẩu cao hơn 10m, những phiến đá trải đầy rêu xanh cùng với từng khối thạch nhũ dài ngoằn đủ để kẻ khác cảm nhận tồn tại lâu đời của nơi đây. Từng dòng khí lạnh từ bên trong phả ra khiến Huỳnh Tảo không rét tự run.

-Hi vọng chúng ta chỉ tình cờ đứng trước thạch động này đi.

Nghỉ đến việc phải dấn thân tới đây chỉ để bước vào thạch động này hắn không khỏi ai oán lẫm nhẩm cầu xin thượng thiên. Nhưng trời cao đã không chứng giám cho thiếu niên, nhị vị mĩ nữ dẫn đầu sắc mặt âm trầm, cẩn trọng bước vào.

-Tiểu tử đừng trách ta không nói trước, chỗ ngươi đang đứng ngày đêm đều có thể xuất hiện tam phẩm, tứ phẩm yêu thú. Chỉ có đi cùng chúng ta ngươi mới có cơ hội được toàn mạng.

Thanh thuần mĩ nữ liếc xéo, dùng ngữ điệu hâm dọa hướng tới Huỳnh Tảo e dè không dám đi vào trong.

-Hai vị thần tiên tỉ tỉ, ta không phải đã cùng hai vị tới nơi đây rồi sao. Chẳng lẽ đây là nơi đâu tiểu đệ cũng không thể biết.

Huỳnh Tảo ưu sầu nhẹ giọng than khiến cho vị kiều diễm mĩ nữ khúc khích cười.

-Đây là chúng ta bằng hữu động phủ.

Nàng nhẹ nhàng thốt lên, mĩ nhân đi phía trước cùng y phục bó sát ngọc thể nóng bỏng, từng bước đi đều khiến Huỳnh Tảo phía sau không khỏi thổn thức song mục không ngừng nhìn chằm chằm vào nàng đồn bộ.

-Đúng là đơn thuần tiểu tử mà.

Thiếu niên chưa trải mùi đời lần đầu đứng trước dụ hoặc khó lòng cưỡng chế, hắn không hề che giấu dùng đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm. Có điều hắn không hề làm nàng bài xích, không hiểu sao nữ nhận lại càng muốn uốn éo thân thể khiến hắn một phen mở rộng tầm mắt.

Thanh thuần mĩ nhân biết nàng sư tỉ đang trêu đùa tên tiểu tử phía sau càng khiến nàng đối với hắn chán ghét, trong miệng hừ nhẹ quyết không quan tâm cứ một đường thẳng tiến.

-Tiểu Tảo Tảo mục tặc của đệ chiếm tiện nghi của tỉ tỉ còn không đủ sao?

Nữ nhân xảo trá quay người làm ra vẻ phát giác khiến Huỳnh Tảo như tiểu miêu bị đạp đuôi nhỏ hoảng hồn mặt đỏ như gấc.

-Đệ còn muốn nhìn nữa a.

-Ân…a không…không đệ…đệ…

Huỳnh Tảo bất giác gật đầu, ngay lập tức biết bản thân thất thố Huỳnh Tảo ngọng nghịu chối bỏ.

-Hì hì tỉ tỉ làm sao nở lòng trách phạt Tiểu Tảo Tảo, chỉ là chúng ta sắp tới nơi trọng yếu, hiểm nguy khó lường. Đệ không nên cách tỉ quá xa, kẻo tỉ tỉ không kịp trở tay ứng cứu.

Kiều diễm mĩ nữ chủ động bước lại gần, thanh âm như mật ngọt, hơi thở như lan thổi vào hắn tai khiến Huỳnh Tảo xương cốt như chợt tan ra.

-Nguy hiểm? Không phải tỉ tỉ tới đây cốt để viếng thăm hảo bằng hữu sao?

Thiếu niên có chút ngoài ý muốn, ban đầu hắn cũng thấy có chút kì lạ, hai nàng tới đây có vẻ không hề báo trước. Đường đột xông vào kẻ khác lãnh địa chính là trầm trọng đắc tội.

-Tỉ tỉ vị bằng hữu này rất lâu trước đây đã tọa hóa, chuyến đi này chúng ta tới đây lấy lại những gì vốn thuộc về chúng ta.

-Đệ thật vô ý, tỉ tỉ bằng hữu chắc hẳn tao ngộ hiểm cảnh chết người.

Hắn gật gù đồng cảm, khoảng khắc Tiểu Hắc nhịp thở chậm dần cũng khiến hắn tâm khẳm chợt thắt lại.

Nàng vẻ mặt tươi cười, tâm không loạn nhịp.

-Có lẽ chướng ngại vật đầu tiên đã tới.

Kiều diễm nữ nhân mắt đẹp liếc nhìn cái bóng to lớn dần tiến tới, một con bò cạp khổng lồ thân hình gai góc xù xì, trên thân mang theo hương vị tanh tưởi. Huỳnh Tảo cách đó hơn trăm bước chân đầu óc liền choáng váng, tứ chi mềm nhũn.

Nàng nhanh chóng nhận ra, nhẹ nhàng phất tay áo. Khí tức tanh nồng khó ngửi đột nhiên không cánh mà biến mất, thay vào đó là hương vị nữ nhân nồng đượm trôi nổi chung quanh.

-Còn không nhanh lùi lại, ngươi muốn làm liên lụy tới chúng ta sao?

Thanh thuần mĩ nữ không chút nể nang. Giọng nàng nhẹ nhàng, thánh thót nhưng lại khiến Huỳnh Tảo vừa hận vừa thẹn. “Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu” thiếu niên bất đắc dĩ lùi về sau trăm bước nhường lại chiến trường rộng lớn mặc sức hai nàng tận sức tung hoành.

Nhưng trường kì ác liệt trận chiến lại không diễn ra như hắn dự đoán, mĩ diễm nữ nhân không một chút nhướng mày Bán Nguyệt Đao trong tay không một chút khó khăn chém đứt tám chân của đầu bọ cạp to lớn.

Không hổ danh là yêu thú sức sống mãnh liệt, bò cạp không hề buông xuôi. Thống khổ dường như càng khiến huyết khí sôi trào, cái đuôi dài gần gấp đôi thân người, to lớn tựa cột đình nhìn tưởng chứng nặng nề kia lại dùng tốc độ mắt người khó thấy đâm tới. Mũi kim độc nhọn hoắc nơi chóp đuôi mới chính là vũ khí uy hiếp thật sự, từ xa hắn dễ dàng nhìn thấy thứ dung dịch kì lạ màu tím đen chảy ra từ mũi kim kia rớt xuống mặt đất tạo thành những hố nhỏ.

-Thứ độc kia có thể làm tan chảy đất đá a.

Huỳnh Tảo kinh hoàng, lần đầu trong đời hắn được diện kiến thủ đoạn rợn người này. Chỉ cần nghĩ tới việc thứ độc dược kia chạm vào da thịt không khỏi khiến thiếu niên rùng mình.

Nhị nữ tức khắc liền nhận ra thứ chất độc này lợi hại, hai nàng thân pháp nhẹ bỗng, ưu nhã như cánh bướm không nhanh không chậm bay nhảy, chỉ cần có như vậy cũng đủ khiến cái đuôi bò cạp kia dù có trăm lần đâm tới cũng không thể nào chạm được tới các nàng vạt áo.

-Hỏa Yết, ngươi chủ nhân đã không còn tại thế, biết tự lượng sức mình dẫn chúng ta tới nơi hắn chôn giấu thứ đó. Nể tình bằng hữu ta sẽ không giết ngươi.

Kiều diễm mĩ nữ không ngờ lại cùng yêu thú nói chuyện, từng lời của nàng không khiến đầu bò cạp kia nản chí, cái đuôi to lớn còn ra sức vùng vẫy tạo ra trên mặt đất hàng trăm lỗ lớn nhỏ.

-Hừ không biết thức thời, đừng trách sao ta đây ra tay độc ác.

Đầu bọ cạp này dù chết cũng không tuân theo, nàng đã thật sự mất hết kiên nhẫn. Mắt phượng vốn dĩ long lanh lúc nào cũng ươn ướt khiến nam nhân mũi lòng giờ đây lại tràn ngập sát khí. Tay ngọc siết chặt lấy Bán Nguyệt Đao, một đường đao khí vạch phá hư không, Huỳnh Tảo dù căng mắt ếch ra quan sát nhưng vẫn bất lực, thứ hắn thấy sau cùng chính là đầu bọ cạp như chết đứng, không một chút báo trước thân thể bỗng dưng bị tách làm đôi.

Đơn thuần mĩ nữ cũng ra tay không kém cạnh, nàng phóng ra mảnh giấy nhỏ kì lạ liền nhanh chóng hỏa thiêu thi thể bọ cạp to lớn không chừa lại bất kì thứ gì.