Chương 20: Lưu lạc vào hung địa.

Bầu trời trong xanh, những cơn gió mát lành thắm vào da thịt, Huỳnh Tảo thân người nhẹ bỗng tỉnh giấc sau cơn mê man.

-Đây là đâu không lẽ là thiên giới.

-Hi hi hi đệ đệ còn chưa đủ thực lực leo lên thiên giới đâu.

Mĩ nhân huyết bào sát lại gần, dung nhan kiều diễm khiến Huỳnh Tảo đỏ mặt hoảng hốt vội vàng bật người nhảy ra xa. Bỗng…

-Ah…ah…

Hắn đang chơi vơi giữa không trung theo đúng nghĩa đen, lần đầu trong đời thưởng thức tư vị đột ngột rơi xuống từ trên cao quả nhiên không dễ dàng tiếp nhận.

Hạc âm chói tai, đại hạc thân trắng như tuyết dùng tốt độ kinh hoàng lao xuống đón lấy Huỳnh Tảo trên lưng.

-Tiểu đệ đệ không thể yên phận sao, đừng nói tới việc đệ rơi xuống dưới kia có còn sống sót hay không thì phía dưới chúng ta chính là nội vi Thanh Thiên Lâm, lợi hại yêu thú đầy rẫy nếu không mang trong mình Vũ Tướng thực lực thì đơn độc rơi vào đây vận mệnh liền trở thành thức ăn cho yêu thú.

Nữ nhân kiều diễm đe dọa, yêu thú cũng phân thứ bậc tùy theo năng lực đối địch của vũ giả mà phân nhược cường.

Nhất phẩm yêu thú có thể ngang cơ với Vũ Binh.

Nhị phẩm yêu thú liền đánh đồng với Vũ Trưởng.

Theo lệ mà phân tính ngũ phẩm yêu thú trong truyền thuyết xuất hiện liền chỉ có triều đình xuất ra Vũ Tướng mới có thể đối phó.

-Nhị vị tỉ tỉ, tiểu đệ chỉ tình cờ đi ngang qua, trước giờ chưa hề đắc tội. Nhị vị tỉ tỉ buông tha cho đệ trên còn phụ thân 80, dưới còn đệ đệ chưa biết đứng.

Cùng đường Huỳnh Tảo chỉ còn cách dùng hạ sách này, lời hắn nói thắm thiết đượm vẻ buồn phiền, thậm chí trên mắt còn ẩn ẩn dòng lệ chợt tuông quả đúng là thần kì diễn xuất.

-Hừ phụ thân ngươi 80 tuổi muốn sinh ngươi ra còn khó huống chi còn có thêm đệ đệ, tiểu Tảo Tảo hài tử dối trá là rất xấu biết chưa.

Nàng phì cười tay ngọc vui đùa Huỳnh Tảo thân phận lệnh bài.

-Của…của ta.

Huỳnh Tảo muốn ra tay cướp đoạt liền bị nàng né tránh, một tay trấn trụ.

-Ai da thì ra Tiểu Tảo Tảo lại là con cháu đại tộc thảo nào trên người luôn toát ra khí chất bất phàm.

Cầm lệnh bài gõ gõ đầu hắn.

-Tỉ tỉ hiểu lầm, Huỳnh gia ta chỉ là tiểu tộc, xa xưa lịch đại tổ tiên lập được một chút công cán liền được triều đình ban cho quyền hành cai quản Cốt Thảo điền trang.

-Thì ra là vậy.

Nàng nói bân quơ nhưng trên miệng lại mỉm cười đầy ẩn ý.

Bạch hạc sải cánh cũng đã dài tới gần 5 mét, ba người ngồi lên vô cùng thuận tiện. Cánh hạc vỗ nhẹ bay càng lúc càng nhanh, phương hướng vẫn thẳng tiến Thanh Thiên Lâm nội vi khiến Huỳnh Tảo tâm trạng bất an. Hắn đã nhiều lần rặng hỏi nhưng thu lại cũng chỉ là những tin tức vô dụng.

Huỳnh Tảo chán nản khiến nàng vô cùng hả dạ, thân ngọc nhít lại gần âm mưu điều gì đó thì liền thấy hắn cùng một con vật nhỏ chơi đùa. Nàng hứng thú nhìn chú mục sắc mặt nghiền ngẫm.

-Tiểu Tảo Tảo ánh mắt quả thật không tệ a, sủng thú cũng đặc biệt khác người thường.

Nàng thật lòng cảm thán, nhưng lời nói rơi vào tai hắn lại đầy châm chọc.

-Tiểu Hắc là ta huynh đệ đồng sinh cộng tử, dù ngươi có đem một đầu long tộc trao đổi cũng đừng mong toại nguyện.

Ngay tức khắc hình tượng của nàng trong mắt hắn đã lọt xuống một vực sâu vạn dặm, Tiểu Hắc đã không màng mạng sống cùng hắn quyết tử chiến, ngay tại thời khắc đó Huỳnh Tảo đã đem tiểu xà này trở thành hắn huynh đệ đồng sinh cộng tử. Dù nàng có kiều diễm tới đâu cũng không thể xem thường huynh đệ của hắn.

Ngữ khí Huỳnh Tảo toàn diện thay đổi lộ vẻ chán ghét không hề che giấu. Nàng có chút sững người.

-Hình như ta lỡ lời trêu chọc hắn quá đáng rồi.

-Chúng ta đã tới nơi.

Đơn thuần mĩ nữ hiếm khi cất lời lên tiếng nhắc nhỡ.

-Trên thế gian này lại có ngọn núi hùng vĩ như vậy a.

Quang cảnh trước mắt khiến Huỳnh Tảo thở dài cảm thán, dù cho còn cách đích đến không xa nhưng hắn chỉ trông thấy vách đá cao thẳng đứng bị mây mù che phủ. Trên đó có những chấm nhỏ chuyển động bọn chúng đều là Trung đẵng yêu thú thậm chí là mạnh mẽ hơn.

-Tiểu Tảo Tảo phía dưới kia chính là mục tiêu chúng ta hướng tới, đệ đệ tốt nhất là đừng gây ra động tĩnh xách động tới bọn chúng.

Đại hạc ngoài dự kiến không phóng người lên đỉnh đại sơn bí ẩn mà chỉ đáp tại lưng chừng ngọn núi. Nơi đây có quá nhiều thứ cả đời này hắn cũng khó có thể nào biết được, ngay cả mùi cây cỏ phảng phất trong không khí cũng hoàn toàn lạ lẫm.

Yêu thú thông hiểu nhân loại ngôn ngữ, sau khi đơn thuần mĩ nữ nhẹ nhàng thủ thỉ vài câu liền đạp cánh mất hút để lại một nam, hai nữ giữa lưng núi hoang vu hẻo lánh.

-Tiểu tử tốt nhất là không nên mưu đồ trốn thoát, dù ngươi có trăm cái mạng cũng không đủ để hàng hà sa số yêu thú nơi đây giắt kẻ răng đâu.

Đơn thuần mĩ nữ chán ghét Huỳnh Tảo ra mặt, hơn nữa ngày đường im liềm vừa câu đầu tiên đã phùng mang trợn má đe dọa.

-Không lẽ nữ nhân này từ khi trào đời đã đem nam nhân trở thành cái gai trong mắt.

Huỳnh Tảo đầu lớn bằng cái đấu, rõ ràng hắn chưa từng đắc tội qua nàng a.