Bên dòng suối chảy róc rách, đàn cá nhỏ lặng lẽ khua dòng qua từng kẻ đá. Thanh sam thiếu nữ làn da ngọc ngà, dáng người thướt tha ngồi trên tiểu thạch đôi chân trần khua khua dòng nước.
-Thanh muội, muội không thấy những ngày gần đây điền trang kia có chút gì kì quái sao?
Suối tóc đen bóng mượt xỏa một bên phần nào che đậy dung nhan kiều diễm. Chỉ một lần khẽ cười liền khiến tâm hồn của bao nam nhân phải thổn thức, những chú chim, hay tiểu thú ven sông đều cố ý nán lại hồi lâu cốt để nhìn nàng nhiều thêm một chút.
-Hì hì chỉ là một tiểu điền trang dù có biến động cỡ nào cũng không thể phiền hà tới chúng ta.
Tiếng cười ngân như chuông bạc, những chú chim hót lên như muốn hòa cùng thanh âm trong trẻo của nàng.
-Muội nói không sai nhưng mà…
Trên bờ nữ nhân nhan sắc xem ra cùng nàng không chút nào thua kém, nếu châu ngọc thiếu nữ là sự ngây thơ, thuần khiết khiến nhiều kẻ ngưỡng vọng không thể xâm phạm thì nàng chính là một mĩ nhân kiêu sa, quyến rũ. Khoác trên người huyết bào, chỉ cần nàng đứng nơi đó những đường cong nóng bỏng, cùng đôi mắt hút hồn khiến cho tất cả nam nhân dù có chết cũng muốn cùng nàng một lần gần gũi.
-Là kẻ nào?
Mĩ nhân kiều diễm sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, nàng thính lực siêu cường trong một khoảnh khắc nhận ra có kẻ ẩn núp gần đó. Bán Nguyệt Đao vẽ trên không trung đường cong tuyệt mĩ nhẹ nhàng như cắt qua một miếng đậu phụ chém đôi thân cây làm lộ ra thân ảnh của kẻ lén lút.
-Ah…ah…ta…ta không cố ý, tất cả chỉ là hiểu lầm.
Kẻ nhìn trộm kia cũng không xa lạ gì chính là Huỳnh Tảo, liếc nhìn vết chém để lại sáng loáng như gương Huỳnh Tảo biết hắn đã dây vào nguy hiểm.
Bán nguyệt đao bay về với chủ nhân, nàng ưu nhã bắt lấy đôi mắt vốn tràng đầy sát khí dần trở nên trong trẻo.
-Thì ra chỉ là một hài tử.
-Đệ đệ lại gần để tỉ có thứ rất hay muốn cho ngươi xem.
Nàng ngọt ngào nở nụ cười. Huỳnh Tảo dù tự nhân bản thân đã trưởng thành nhưng bề ngoài cũng chỉ vừa mười bốn tuổi, từ nhỏ lớn lên trong gia tộc khiến hắn có thói quen y phục tươm tất, tuy chưa một lần được diện kiến mẫu thân nhưng lại được thừa hưởng khí chất xuất chúng từ phụ thân người ngoài nhìn vào nếu không mang võ phục Huỳnh Tảo không khác gì những sĩ tử ngày đêm trui rèn đèn sách.
-Ta chỉ tình cờ theo bước chân của những dã thú nhầm bước tới đây, kính mong hai vị cô nương thứ lỗi, cáo từ.
Hai vị cô nương kia dung nhan hút hồn nhưng Huỳnh Tảo quả thật không muốn dây dưa, đã ba ngày từ khi cáo từ La Khang hắn trắng tay hoàn toàn. Ngoại vi yêu thú hầu như bị nhân loại tận diệt Huỳnh Tảo từng có xúc động muốn tiến vào sâu hơn nhưng lại không đủ đảm lượt, nhị ca nhiều lần răn đe chính hắn cũng không dám đơn thân độc mã tiến vào, nếu quả thật như vậy Huỳnh Tảo hắn cũng chỉ lao đầu vào chỗ chết.
Sáng nay nhìn thấy dã thú có động tĩnh kì lạ, bọn chúng hầu như cùng một đích đến. Huỳnh Tảo nhớ rằng những thiên tài địa bảo luôn có một sức hút nhất định lôi kéo yêu thú vây quanh liền vội vàng bám theo. Nào ngờ khi tới đây cũng chỉ phát hiện hai vị tuyệt đại mĩ nhân khiến hắn ngây người.
-Hi hi hi tiểu đệ quá đáng yêu a, lại còn bắt trước phong phạm nam nhân. Lại đây tỉ tỉ hứa sẽ cho đệ nhiều chỗ tốt.
Mĩ nhân bàn tay búp măng cùng những ngón tay thon dài nhẹ nhàng phe phẩy.
-Không…không thể.
Ánh mắt tà mị như muốn hút hồn, âm thanh du dương đi vào lỗ tai khiến Huỳnh Tảo đầu óc choáng váng không thể khống chế cơ thể, vô ý hướng nàng đi tới.
-Hi hi đệ đệ đúng là một hài tử biết nghe lời.
Cử động của hắn không ngoài dự tính của nàng, mĩ nhân kiều diễm liếm môi mộng càng khiến thần hồn điên đảo.
Tiểu Hắc bên trong tay áo cảm nhận được thiếu niên bất an liền dùng mọi cách khiến hắn chấn tĩnh, tất cả đều vô tác dụng tiểu xà đành cắn mạnh vào cánh tay khiến Huỳnh Tảo nhảy dựng.
-Kì lạ tiểu tử này đang dần thoát khỏi mị thuật của ta.
Mĩ nhân có chút ngoài ý muốn, nàng mị thuật trước giờ luôn mười phần tin tưởng, nam nhân nào dính phải đều cả đời trầm luân trong đó. Dù nàng không hề xuất ra thực lực chân chính nhưng một tên Vũ Binh con kiến không thể nào thoát ra được.
-Hắc Xà vũ thú.
Não bộ vừa thanh tĩnh Huỳnh Tảo ngay tức khắc vận chuyển Cốt Lực triệu hồi thân ảnh cự xà. Hắn nhanh chóng lui lại phía sau vừa hoảng sợ vừa đề phòng hai nàng.
Huỳnh Tảo biểu hiện đã đánh động tới mĩ nhân thuần khiết, nàng nhẹ nhàng lấy ra một thanh sáo làm từ ngọc thạch được trạm khắc tỉ mỉ. Mĩ nhân ưu nhã tấu một mĩ khúc, thanh âm du dương, không giấy mực nào tả xiết, khiến những sinh linh gần đó linh hồn như được gột rữa.
Huỳnh Tảo cũng không ngoại lệ, đại não căng thẳng chỉ trong phút chốc dần thả lỏng. Hắn cảm thấy mình lúc này đã thoát ra khỏi ngục tù thể xác chỉ còn phần hồn nhẹ nhàng trôi nổi.