Chương 22: Cạm bẫy, Vương Tàng Nhân.

Trận chiến chóng vánh trôi đi, trần hang gần như bị chấn động làm cho sụp đổ, chiến trường đã không còn toàn vẹn khắp nơi đều là tro tàn cùng mùi thi thể cháy đen hôi thối.

-Chúng ta đi nhanh thôi, nơi đây quả thật rất khó ngửi.

Thanh thuần mĩ nữ từ khi chào đời đã ưa thích sạch sẽ, ở lại nơi đây dù chỉ một khắc đối với nàng cũng đã như cực hình. Nếu không phải đầu yêu thú kia sau khi chết liền giải phóng lượng chất độc cực lớn thậm chí có thể khiến nàng trúng phải thì đừng mong nàng sẽ ra tay đốt trụi đầu yêu thú xấu xí này.

-Đầu Hỏa Yết này đã chấn giữ nơi đây e rằng cũng không dưới trăm năm, cũng vừa khớp với thời điểm hắn ngã xuống, vật kia chắc hẳn vẫn còn bên trong.

Kiều diễm nữ nhân không giấu được vẻ mong chờ, nàng song mục sáng rực hứng thú nhìn vào nơi sâu hơn bên trong thạch động.

-Tỉ nói không sai, trăm năm tìm kiếm cuối cùng cũng đã tìm được một tia hi vọng.

Hai nàng hưng phấn chân cũng tăng nhịp, nhanh chóng hướng vào bên trong bước đi. Huỳnh Tảo lí trí biết rõ nơi đây lúc này đã không còn đối với hắn uy hiếp, nhưng thiếu niên chân không dừng bước, phía trước sâu trong màng đêm dày đặc như có thứ gì đó không ngừng kêu gọi khiến Huỳnh Tảo không thể kháng cự.

Nữa ngày đi đường cuối cùng ba người cũng đi tới ngõ cụt, Huỳnh Tảo mắt láo liếc xung quanh hòng tìm kiếm một chút manh mối nào đó

-Rõ ràng trên đường đi tới đi ta đã quan sát kĩ càng chỉ có một đường thẳng, không hề có một cửa hang nào. Chẳng lẽ đã bỏ sót điều gì đó.

Thiếu niên trong bụng nghĩ thầm.

Thanh thuần mĩ nữ tay ngọc ưu nhã đặt trên vách đá như thể muốn tìm kiếm vật gì đó, khoảng ba hô hấp trôi qua nét mặt nàng đăm chiêu bỗng nhiên khởi sắc. Một hốc đá nhỏ hiếm người phát hiện, những ngón tay châu ngọc không ngừng ngại đưa vào thăm dò.

-Cạch…

Trước ánh mắt ngỡ ngàng của Huỳnh Tảo, từ sâu bên trong vách hang động những đường nét kì lạ phát ra hào quang chói mắt. Mĩ diễm thiếu nữ đương nhiên là không chỉ đứng nhìn, hai tay bắt ấn khó hiểu từ người nàng cũng phát ra huyết diễm hào quang như muốn đối trọi cùng những văn tự kì lạ kia.

Thanh thuần mĩ nữ hiểu ý, nàng cũng không chậm nhịp hào quang thanh sắc từ người nàng tản mát cùng nàng sư tỉ hợp sức.

Huỳnh Tảo mắt lớn ngước nhìn, hắn biết bản thân không đủ tư cách cùng các nàng nhúng tay. Nhanh chân lùi ra khỏi ảnh hưởng từ ba đạo hào quang không ngừng tranh đấu hắn ngước nhìn hai vị thần tiên tỉ tỉ đang dần thắng thế.

Đúng như dự đoán kì lạ văn tự bị chèn ép, cuối cùng hào quang dần tắt hẳn để lộ một bục đá cao ngang eo người thường. Bục đá xù xì nâng đỡ một tinh thể huyết tinh kì lạ.

-Đây…đây rồi…chính là nó Phượng Hoàng Huyết Tinh.

Mĩ diễm nữ nhân không kiềm được xúc động đôi môi mềm mại mấp máy run giọng. Nàng bỏ ra nhiều năm truy tìm, gần như lật tung lãnh địa của Tam Đại Lĩnh cốt yếu chính là muốn truy cầu thứ bảo vật vốn đã tuyệt tích hàng vạn năm này.

Bảo vật trước mắt khiến nàng không còn tâm tình cảnh giới, bước chân nhanh chóng phòng tới thì…

-Sư tỉ có cạm bẫy!!!

Thanh thuần mĩ nữ liền cảm giác có một tia bất ổn, nàng lớn tiếng cảnh báo nhưng mọi chuyện đều đã quá muộn. Dưới chân vốn chỉ là mặt đá gồ ghề liền trong phút chốc xuất hiện đồ án mang hình thù kì quái. Đồ án bán kính không hề nhỏ dù là Huỳnh Tảo vốn đã lùi lại trăm bước nhưng cũng không thể nào thoát ra được.

-Hấp Huyết Biên Bức Huyết Tinh.

Kiều diễm nữ nhân trong khoảng khắc nguy hiểm cần kề nàng liền toát ra khí chất của một bậc đại cao thủ. Phía trên nàng một đầu dơi máu không ngừng đập cánh, đồng thời phát ra những tiếng kêu chói tai.

-Hải Âm Kình Bì Căn.

Thanh thuần mĩ nữ không chịu thua kém, bên cạnh nàng là một đầu cá voi kì lạ, không hề có mắt nhưng trên đầu là một chiếc sừng dài uy nghi.

-Các ngươi chỉ tốn công phí sức, Thanh Huyền Ngục Trận này là thứ chuyên dùng đề cầm chân nhân loại, là bổn tọa đặc biệt cài cắm cho các ngươi một phần đại lễ.

Bên trong thứ mà nàng gọi là Phượng Hoàng Huyết Tinh một làn khói mờ ảo hiện ra dần ngưng tụ thành một lão giả, lão cất giọng khó nghe nhưng không hề che giấu vẻ đắc ý.

-Vương Tàng Nhân ngươi còn sống.

Kiều diễm mĩ nữ kinh nghi chợt thốt thành lời.

-Sư tỉ đừng để yêu nhân này lừa gạt, dù hắn thanh âm rất giống tên súc sinh kia nhưng vẻ ngoài lại vô cùng khác thường.

Thanh thuần mĩ nữ định thần chăm chú nhìn kì dị nữa giống người, nữa giống yêu kia.

-Ha ha ha trăm năm không gặp nhị vị Thanh Huyết La Sát không ngờ đã mau chóng quên đi bổn tọa, bổn tọa trước giờ vốn vậy nếu có khác thì chỉ là đã vứt bỏ nhục thể của tên Vương Tàng Nhân phế vật kia thôi.

Từng lời lẽ lão nói ra không khác gì án mây đen kì bí khiến Huỳnh Tảo không thể nào hiểu được, riêng nhị vị mĩ nữ sắc mặt càng lúc càng âm trầm hắn thậm chí có thể cảm nhận được sát khí từ nàng.