Chương 17: Bình an thoát khốn.

Mưa dông tạnh hẳn, Huỳnh Tảo sau một giấc ngủ dài hắn lại sinh long hoạt hổ như trước. Chỉ khác là Tiểu Hắc tuy còn chút yếu ớt nhưng cũng miễn cưỡng cuốn lấy tay hắn chọn một chỗ êm ái ngáp ngắn ngáp dài.

-Khà khà ngươi là độc xà hay là một con sâu ngủ đây.

Huỳnh Tảo cưng chiều trêu chọc, hắn không quên lấy ra khỏa yêu thạch của yêu hầu đưa tới. Tiểu xà uể oải nhưng khi cảm nhận được yêu lực mạnh mẽ phát ra từ yêu thạch liền trở nên hăng hái. Cái đầu nhỏ nhắn đung đưa lên xuống theo chuyển động của viên yêu thạch khiến Huỳnh Tảo cười sảng khoái.

-Cơn mưa đêm qua xảo hợp đã cuốn đi mùi huyết tinh, nếu không ta đã bị yêu thú xé xác trong lúc ngủ rồi.

Nhìn xuống thi thể yêu hầu còn nguyên vẹn bên dưới Huỳnh Tảo thở dài vận khí hắn quả nhiên không tệ. Tiểu Hắc mắt nhìn chăm chăm lặng lẽ bò lại gần, hắn biết được ý định nên không hề ngăn cản. Lực hấp kinh người, một ngụm nuốt luôn thi thể hầu yêu, Tiểu Hắc lẵng lặng quay về.

-Yêu thạch bị người hấp thụ, thân xác cũng bị ngươi nuốt trọn thương thế đã nhẹ đi không ít a.

Vuốt ve thân vẩy trơn láng, Huỳnh Tảo theo phương hướng cũ quay lại.

-Nhị ca, huynh phải bình an vô sự!!!

Đột phá Vũ Binh hắn cũng đã có đủ thực lực tự mình xâm nhập Thanh Thiên Lâm, một ngày đã qua mọi chuyện có lẽ đã quá muộn nhưng Huỳnh Tảo vẫn cố gắng ôm lấy hi vọng nhị ca hắn bình an thoát khốn.

………………………………………………..

Huỳnh gia trang hậu viện.

-Bẩm gia chủ nhị thiếu gia trở về.

Một tên nô tài bẩm báo.

-Gọi bọn hắn vào đây.

Huỳnh Kiệt ngồi trên chủ tọa phất tay.

-Bẩm gia chủ, tiểu nhân e là không thể được.

Hắn run rẫy đầu cúi gập xuống đất.

-Không thể?

-Nhị thiếu gia bị phục kích thương tích nghiêm trọng hiện đang được y sư cứu chữa.

Tin tức động trời này chính hắn cũng không muốn tự mình bẫm báo, sợ rằng gia chủ trong cơn phẫn nộ đưa hắn đi chầu ông bà thì quả thật là xui xẻo.

-Ngươi nói sao?

Huỳnh Kiệt kinh nghi, lao người qua cửa chính phóng thẳng hướng Y Sư Đường. Tên nô tài chờ một hồi lâu liền không thấy động tĩnh thận trọng ngẫn đầu thì nhận ra nơi đây chỉ còn mình hắn.

-Nhi tử ta thương thế ra sao?

Vừa bước chân tới Y Sư Đường, Huỳnh Kiệt nhanh chân bước vào trong.

-Gia chủ xin hãy dừng bước, bên trong phụ thân đang toàn lực chữa trị có lẽ phút chốc sẽ ra gặp người.

Thiếu niên áo bào y sư, tóc dài buộc chặt chấp tay lễ độ.

-Thì ra là Viêm tiểu chất, lão tam đang ở bên trong a.

Nghe tới đây Huỳnh Kiệt cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn tam đệ chính là y sư có tiếng ngay cả trong đại thành cũng không ít lần được những kẻ quyền cao chức trọng mời về chẩn bệnh.

Nữa canh giờ đi qua trung niên thần sắc mỏi mệt, dung nhan cùng thiếu niên khi nãy có mấy phần tương tự bên trong phòng bệnh bước ra.

-Lão tam, ta nhi tử thương thế có trầm trọng không?

Huỳnh Kiệt ngay tức khắc lao tới, bất an tra xét.

-Hahaha may mắn đệ tử Huỳnh Gia ta kịp thời ứng cứu Hùng nhi thương thế có chút nặng nhưng không ảnh hưởng tới căn cơ chỉ cần vài tháng tĩnh dưỡng hắn liền đủ sức trở huynh bao cát luyện quyền như trước.

Trung niên chòm râu đen nhánh dưới cằm từng bước đi, lời nói điều toát lên vẻ đạo mạo.

-Vậy còn Tảo nhi a?

-Tảo nhi? Không phải chỉ tìm thấy Thiên Hùng thôi sao không lẽ có gì thiếu sót.

Trung niên khó hiểu.

-Lĩnh đội của đội ngũ tuần tra vừa rồi là ai?

-Ý huynh nói tới Văn Diệp sao, hắn không ngờ chỉ là một ngoại môn đệ tử lại có thể đột phá Vũ Trưởng, còn trẻ mà thực lực đã không thua kém tương lai khẳng định bất hạn lượng.

Trung niên hứng thú không ngớt lời khen tặng thì…

-Phụ thân, gia chủ đã đi từ lâu rồi.

-Hừ nhị ca đã là gia chủ nhưng lúc nào cũng vội vàng, còn lâu mới so được với phong thái nhàn nhã như ta.

Hắn hừ nhẹ quay lưng trở về y phòng.

-Đệ tử Huỳnh Văn Diệp ra mắt gia chủ.

-Văn Diệp là đệ tử ngoại môn ngươi đi được tới bước này quả không dễ dàng.

Chính viện gia chủ Huỳnh Kiệt cùng Quan lão an tọa.

-Đệ tử không dám đều là do công ơn gia tộc bồi dưỡng.

Hắn dù đã đột phá Vũ Trưởng cũng được xem như cao thủ một vùng nhưng không có nghĩa là có thể trước mặt gia chủ tùy tiện. Mấy trăm năm tích xúc khiến những gia tộc kia dần lớn mạnh nhưng bọn chúng vẫn chần chừ nhẫn nại chờ đợi nguyên nhân đều do Huỳnh gia còn người nam nhân này tọa trấn.

-Hùng nhi là do ngươi cứu trở về, chắc hẳn cũng biết được kẻ nào gây ra a?

-Bẩm gia chủ hung thủ phục kích Thiên Hùng huynh có hai tên, một kẻ thực lực Vũ Binh trung đẵng, tên còn lại đã là cao thủ Vũ Trưởng.

Trận đấu lúc đó quả thật thê thảm, Huỳnh Thiên Hùng dũng mãnh một chọi hai trong đó có một kẻ tu vi siêu việt bản thân. Một lần kiềm chân là hơn hai canh giờ. Khi đội tuần sát tới nơi cũng chỉ còn Thiên Hùng cùng tên tu vi Vũ Trưởng kia sống sót. Hai bên đang dằng co thì Văn Diệp dẫn đầu lao vào ngăn trở. Biết định lần này không thể lấy mạng Thiên Hùng kẻ giấu mặt chỉ còn con đường nhanh chân bỏ chạy.

-Thân pháp của kẻ giấu mặt kia quá cao cường đệ tử không thể truy đuổi cầu xin gia chủ trừng phạt.

-Sự việc lần này ngươi làm không sai, ta ban một thanh nhất tinh binh khí coi như là phần thưởng cho Văn Diệp ngươi đã lập đại công.

Nên nhớ một thanh nhất tinh binh khí không hề dễ dàng có được, không những quá trình rèn luyện khó khăn, giá trị quá cao cùng mức độ hiếm có càng khiến cho những đệ tử ngoại tộc luôn ước ao ngước nhìn.

-Đa tạ gia chủ đã ban thưởng.

Văn Diệp phấn khởi ra mặt, hắn đã có một thanh nhất tinh binh khí bên người nhưng trên đời này không có kẻ chê báu vật, nhất là binh khí từ gia tộc xuất ra ắt hẳn lợi hại hơn binh khí bên ngoài.

-Lúc ngươi cứu ra Hùng nhi gần đó còn kẻ nào không?

-Bẩm gia chủ không có.

-Không có.

Cảm nhận một tia phẫn nộ trong thanh âm Vặn Diệp đưa tay thề độc.

-Đệ tử Văn Diệp ngoài một kẻ bị giết chết cùng một kẻ bỏ chạy ra thì không còn nhìn thấy bất kì kẻ nào lãng vãng gần đó.

-Thôi được rồi ngươi lui ra, tới bảo khố nhận lấy của ngươi phần thưởng.

Huỳnh Kiệt phất tay tiễn khách.

-Gia chủ đừng quá âu lo, tứ thiếu gia mệnh lớn không thể nào dễ dàng gặp chuyện, khi xưa không phải lão gia chủ cũng bói ra một quẻ đại cát sao.

-Truyền lệnh xuống Huỳnh gia sẽ mở rộng tuần tra nhưng đừng tiết lộ mục đích thật sự tránh đánh động kẻ nội tâm âm hiểm.