Xích vũ kĩ ngốn một lượng Cốt Lực khổng lồ, Huỳnh Tảo cũng chỉ thi triển 3 lần. Một trảo vừa rồi cũng chính là hắn vượt qua giới hạn bản thân, Cốt Lực khô kiệt khiến hắn tứ chi run rẫy thậm chí chỉ cần mở mắt cũng đã quá khó khăn.
-Có lẽ đây chính là cái kết của cuộc đời ta.
-Phụ thân hài nhi bất hiếu đành phụ lòng người. Nơi cửu tuyền hài nhi sẽ phụ hộ cho Huỳnh gia ta.
Sức cùng lực kiệt chỉ có thể trơ mắt nhìn yêu hầu lảo đảo đi tới Huỳnh Tảo biết rằng hắn đã không còn hi vọng, nội tâm thì thầm lời trăn chối.
-Tiểu Hắc ngươi đúng là mệnh khổ, vừa ra đời đã gặp phải tên yểu mệnh bị kéo theo xuống nước.
Điều luyến tiếc nhất có lẽ là tiểu xà này không thể trốn thoát đành phải mất mạng theo hắn.
Những lời thì thầm của Huỳnh Tảo như đánh động Tiểu Hắc, miệng xà mở rộng cắn ngập răng vào hắn đầu vai.
-Tiểu Hắc ngươi…
Huỳnh Tảo choáng váng nhưng rồi mắt hắn mở lớn.
-Dừng lại, ngươi muốn chết hay sao.
Tuy chưa hề trãi qua nhưng cảm giác Cốt Lực sôi trào trong cơ thể này đã không ít lần được phụ thân nhắc đến. Cốt Lực sung mãn cuộn chảy qua từng thớ thịt đó chính là lúc quá trình dẫn Cốt Tủy xâm nhập đột phá Vũ Binh.
Tiểu Hắc một thân trọng thương chỉ có thể giữ lại một chút hơi tàn, nay là còn hao tốn tinh lực Cốt Tủy đẩy mạnh hắn thực lực đây chính nguyên nhân khiến hắn lo sợ ra sức ngăn trở.
Tất cả đều đã muộn Cốt Tủy rót vào nội thể, thân ảnh Hắc Xà xâm nhập đại não. Nói thì chậm nhưng quá trình chỉ diễn ra trong chớp mắt, Cốt Tủy này được Tiểu Hắc tình nguyện rót vào không hề xuất hiện Cốt Tủy phản kháng như bao kẻ khác. Như nước chảy mây trôi khí thế Huỳnh Tảo biến chuyển nghiêng trời lệch đất.
Yêu hầu nhạy cảm nhận ra điều khác lạ, trước mắt không còn là nhân loại yếu ớt, sợ hãi ẩn sâu trong huyết mạch yêu hầu chợt sững người. Huỳnh Tảo không khác gì một đầu hung xà trừng mắt.
Chỉ trong chớp mắt vị trí giữa thợ săn và con mồi bị hoán đổi, yêu hầu như thể đứng trước đầu độc xà thôn phệ hết tất thảy sinh linh.
-Súc sinh! Ngươi phải chết.
Đột phá Vũ Binh chính là một lần thoát thai hoán cốt, Huỳnh Tảo mang trên người khí tức thôn thiên chằm chằm lao tới. Yêu hầu chỉ vừa khắc trước hung hãn, điên cuồng bao nhiêu giờ đây lại kinh hãi hèn nhát bấy nhiêu.
Huỳnh Tảo tuy toàn thân bất động nhưng bởi vì đột phá Vũ Binh mà Cốt Lực trong người sôi trào như hỏa diệm. Hắn điên cuồng rít rào khiến cho không khí xung quanh biến động dần hiển hóa ra thân ảnh khổng lồ. Cái đuôi dài ngoằn, vẫy đen phủ kín khắp người. Thanh âm xè xè của xà loại khiến kẻ khác nghe được muốn lạnh cả sống lưng.
Dã tính không còn khiến cơn đau mạnh mẽ ập tới làm ngũ quang biến dạng. Bản tính bộc lộ yêu hầu vội vàng quay đầu tháo chạy.
-Súc sinh ngươi không còn đường sống.
Hắc Xà vũ thú miệng máu mở lớn, một hấp lực kinh người đem yêu hầu cuốn trở lại. Dù cố hết sức bình sinh vùng vẫy nhưng hấp lực quá lớn đầu yêu thú chỉ còn cách trơ mắt nhìn bản thân bị thần chết gọi mời.
-Khẹc…
Đã là sinh linh dù là nhân loại hay yêu thú bên nào lại không có ý chí sinh tồn, tại thời khắc sinh tử tồn vong yêu hầu liều chết hai tay nắm chặt quyết một đòn sống mái.
-Chỉ có cái chết của ngươi mới khiến nộ hỏa trong lòng ta vơi đi phần nào.
Huỳnh Tảo không hề có một cử chỉ dư thừa một quyền kia chưa đánh vào đầu hắn thì cốt trảo quen thuộc đã xuyên qua ngực yêu hầu bóp nát trái tim. Lập tức yêu thú tứ chi buông thỏng, không để phí thời gian hắn đạp bể đầu lâu moi ra yêu thạch gấp không kiềm được đưa lại gần miệng tiểu xà.
-Tiểu Hắc ngươi mau phục dụng thứ này, chỉ có vậy ngươi mới có cơ may sống sót.
Hắn khẩn thiết, bàn tay run run trước hô hấp dần yếu đi. Tiểu Hắc cả người không nơi nào lành lặn, thậm chí huyết nhục bị đánh tan tành lộ ra cả xương trắng, để còn sống tới bây giờ cũng đã là nổ lực kinh người.
-Không…không thể được…Tiểu Hắc ngươi không thể chết, không phải ngươi muốn ăn thật nhiều sao, không phải ngươi muốn thật nhiều yêu thạch sao, ta…ta sẽ kiếm về thật nhiều, nhiều tới mức ngươi ăn cả đời cũng không ăn hết được chỉ cần ngươi…Ah…Ah…
Cảm nhận khí tức ngày càng yếu đi rồi dần lụi tàn trên tay, Huỳnh Tảo như muốn điên lên, hắn lại một lần nữa khóc lớn. Ôm chặt lấy Tiểu Hắc như thể muốn tiểu xà rời xa hắn.
Thiếu niên như muốn lọt vào hố sâu sợ hãi, hình ảnh Tiểu Hắc nhỏ bé lao thân ra ngoài thay hắn chống đỡ cơn mưa quyền đầu, dù thịt nát xương tan nhất quyết không thả. Tới khi cả người ngất liệm cũng một mực không buôn xuôi khiến yêu hầu sợ hãi phải tự phế một tay bảo toàn mạng sống. Kí ức ấy khắc sâu vào trong tâm khảm càng như muốn cứa vào hắn trái tim.
Cơn mưa như trút nước, từng cơn gió lạnh như cắt da cắt thịt đổ ập vào tấm thân gầy gò nhưng những thứ ấy sao bằng hắn trong ngực áo, thi thể Tiểu Hắc lạnh dần khiến hắn nội tâm cũng chết lặng.
Giây phút Huỳnh Tảo tuyệt vọng nhất thì… lục quang lại một lần nữa xuất hiện. Ánh sáng vừa quen thuộc lại ngập tràn bí ẩn như tia nắng ấm áp ôm trầm lấy Tiểu Hắc.
-Thân nhiệt, ngươi có thân nhiệt.
Nội tâm lạnh lẽo phút chốc cảm nhận một tia ấm áp. Huỳnh Tảo kinh hỉ vội vàng chạy vào góc cây gần đó, thận trọng hai tay run run mở ra ngực áo. Tiểu Hắc hơi thở đều đặn, thương tích trên người đang dần dần khép lại, tiểu tử này tuy khí tức còn yếu ớt nhưng đã tốt hơn ban nãy cả vạn lần.
Huỳnh Tảo một lần nữa xúc cảm mãnh liệt nhưng hắn đã kịp nghiến chặt răng.
-Cuối cùng thì ngươi cũng không…không rời bỏ ta mà đi, Tiểu Hắc!
Tiểu xà chết đi sống lại khiến tâm trí hắn vốn nặng trĩu bỗng nhiên buông nhẹ. Hai tay giữ chặt lấy Tiểu Hắc, Huỳnh Tảo cũng chìm sâu vào giấc ngủ.