Chương 15: Đào tẩu, oán hận hèn yếu.

Tiểu Hắc bỗng nhiên phẫn nộ đã đánh động tới Huỳnh Thiên Hùng.

-Đầu Hắc Xà này thường ngày đều cùng tứ đệ quấn chặt nay bỗng dưng nổi chứng, chắc là dã tính chưa bỏ.

Hắn nghĩ thầm.

-Tốt nhất là đệ nên một đao giết đầu Hắc Xà kia, nếu đệ không đủ dũng khí thì để huynh xuống tay.

Người ta thường nói “dưỡng hổ di họa”, bên người luôn mang theo một đầu độc xà tính khí bất thường có ngày mang họa sát thân. Huỳnh Tảo dù sao cũng chỉ là tiểu tử lịch luyện còn nông cạn hắn không muốn mình đệ đệ có ngày bỏ mạng vì ngu ngốc.

-Không được, Tiểu Hắc tính khí rất tốt chỉ là đệ sơ ý khiến tiểu tử này tức giận a.

-Đệ tin tưởng chỉ cần một thời gian bồi dưỡng đầu tiểu xà này liền ngoan ngoãn không thua gì tiểu trùng.

Hắn đương nhiên ra sức phản bác, nhị ca thường ngày cùng yêu thú chém giết đương nhiên hắn không có hảo cảm với Tiểu Hắc, suốt ngày cứ lăm le đem con rắn nhỏ này dọa giết, thậm chí còn đòi lột da ngâm rượu khiến Tiểu Hắc luôn dùng ánh mắt không chút thiện chí hướng về phía Huỳnh Thiên Hùng.

-Nhị ca, chúng ta thật sự không thể lấy toàn bộ đi sao?

Huỳnh Tảo nuối tiếc liếc nhìn xác Thanh Thạch Khuyển gần như nguyên vẹn, tốn không ít công sức mới có thể đem đầu yêu thú này triệt hạ, nhưng lại chỉ lấy đi một phần.

-Đệ nên tự biết thế nào là đủ, chúng ta chỉ có hai người dù không thể để những thứ nhỏ nhặt này làm mờ mắt.

Thi thể yêu thú dù không quá to lớn nhưng cũng gần bằng nữa người trưởng thành dù có túi không gian trữ vật cũng không thể nhét vừa.

Tiểu Hắc như hiểu ý chủ nhân, thân thể đen tuyền nhỏ bé trường xuống mặt đất. Dưới ánh nhìn kinh dị của Huỳnh Tảo cùng hắn nhị ca cái miệng nhỏ nhắn đen ngòm bất chợt mở lớn.

Chỉ cần dùng mắt thường liền dễ dàng nhìn thấy, từ trong thân thể Tiểu Hắc sinh ra lực hút mãnh liệt cuốn toàn bộ thi thể Thanh Thạch Khuyển vào bên trong.

-Tiểu Hắc, ngươi…ngươi bị não tàn a, mau nôn ra nếu không sẽ bị no quá mà chết đó.

Huỳnh Tảo kình hoàng bắt lấy tiểu xà, thân rắn dốc ngược xuống ra sức rung chuyển. Có lẽ Huỳnh Tảo đã lo nghĩ thừa thải, Tiểu Hắc chỉ ợ nhẹ một cái rồi lại cuốn lấy hắn cánh tay đôi mắt lim dim.

-Ngươi…ngươi…

Huỳnh Thiên Hùng cũng không tin vào mắt mình, đầu Hắc Xà này có thể dễ dàng nuốt trửng thi thể yêu thú lớn hơn nó gấp 10 lần, điều này nói ra sợ rằng cũng không nhiều kẻ tin tưởng.

-Tứ đệ chúng ta mau chóng rời đi, nơi nay đã ngập tràn mùi huyết tinh không còn an toàn nữa.

Tiếng bước chân đang đổ dồn về từ mọi phía, Huỳnh Thiên Hùng không còn thời gian nghĩ ngợi, hắn phải nhanh chóng thoát khỏi đây. Huỳnh Tảo theo chân nhị ca theo hướng theo đường cũ tẩu thoát.

-Không ổn.

Huỳnh Thiên Hùng biến sắc, bộc phát tốc độ kinh người hắn lao tới dùng thân chắn phía trước Huỳnh Tảo từ trong tay áo lôi ra cự vuốt.

-Mộng Hùng Cốt Lực.

-Tiểu Tảo mau chóng nhắm hướng Đông chạy đi, dù có chuyện gì cũng nhất quyết không được quay đầu.

Lần đầu Huỳnh Tảo trông thấy hắn nhị ca xuất toàn lực, mấy ngày nay dù có cùng yêu thú chống trả Huỳnh Thiên Hùng chưa bao giờ trở nên điên cuồng tới mức này.

-Nhị ca sao lại…

-Chạy đi, đệ ở lại đây chỉ làm cản trở ta thôi.

Bàn tử hét lớn lao người qua tán cây bỏ lại Huỳnh Tảo trơ trọi.

-Không lẽ yêu thú hùng mạnh đang nhắm tới đây, nhị ca lại…

Huỳnh Tảo liền muốn xông tới thì chợt bước chân dừng hẳn. Tiểu Hắc như thể cảm nhận được điều gì đó cũng hoảng sợ co rúm lại, miệng không ngừng truyền ra âm thanh cảnh báo. Người hắn đổ mồ hôi lạnh, dù cho không biết là thứ gì nhưng một áp lực nặng nề đè ép khiến Huỳnh Tảo không đủ dũng khí tiến lên.

Hắn quay người bỏ chạy, theo lời nhị ca Huỳnh Tảo cắm đầu theo hướng Đông lao đi. Đôi mắt hắn đỏ hoe, nước mắt chảy dài cũng đã mấy năm lần đầu hắn mới cảm giác được bản thân hèn yếu. Trăm lần Toái Cốt được phụ thân ưu ái, huynh đệ ngưỡng trọng từ lâu đã nuôi dưỡng bản tính siêu việt, tự coi cao tự đại trong người.

Phụ thân thường nói chưa đột phá Vũ Binh bên ngoài đối với nhân loại chính là đầm rồng hang hổ, những lời nói đó làm sao có thể khiến một kẻ tự cao như hắn chùn bước. Sau bao nhiêu lần cầu xin cuối cùng Huỳnh Tảo cũng đạt được ước nguyện nhưng không ngờ cũng là lúc hắn nhận ra thực lực của bản thân kém cỏi biết nhường nào, ngay cả dũng khí đối mặt liền không có chỉ có thể quay lưng bỏ chạy.

Nhưng thiếu niên không biết rằng bên trong Thanh Thiên Lâm cứ cắm đầu lao đi điên dại không khác gì hành vi của kẻ ngu xuẩn.

-Ah…ah…

Hoảng sợ khiến Huỳnh Tảo không còn giữ được tâm trí lạnh lùng, bên trên ngọn cây một bóng đen lao xuống, quyền đầu to lớn đánh xuống bã vai khiến thiếu niên đau đớn văng ra xa.

Chưa dừng lại ở đó, bóng đen được thế liền bám theo quyết không tha. Lần lượt cơn mưa quyền đầu lao xuống đánh tới tấp vào khiến Huỳnh Tảo không thể trở tay chỉ còn cách ôm đầu chịu trận.

-Xì…

Bên trong tay áo Tiểu Hắc không thể nhắm mắt làm ngơ nhân lúc bụi cát che khuất thân xà liền nhanh như cắt lao tới bóng đen, nanh độc cắm chặt vào thân thể.

Bóng đen nhận ra điều bất thường vội vàng vãy mạnh cánh tay nhưng tiểu xà điên cuồng thà chết không nhả khiến cho độc tính càng nhanh chóng phát tác.

-Khẹc…khẹc…

Bóng đen điên cuồng, thay đổi mục tiêu cơn mưa quyền đầu liên tục rơi trên người Tiểu Hắc, tiểu tử ngoan cường dù bị trọng thương cũng không rời bỏ. Không thể nào thoát khỏi độc xà bóng đen cắn răng một phần cánh tay bị đứt lìa.

Nỗi đau xé rách da thịt khiến bóng đen điên tiếc chực muốn lao vào xé xác Tiểu Hắc thì Huỳnh Tảo bên dưới ngay khoảng khắc tiểu xà tiến công hắn đã đủ thời gian tích đủ cốt lực, ghê gớm một trảo không hay không biết cắm vào da thịt.

-Cốt Trảo Thủ.

Một trảo dồn nén biết bao thù hận được hắn dung hết tất cả sức bình sinh đánh tới.

-Súc sinh chết đi.

Huỳnh Tảo hét khan cả giọng, nhưng hiện thực lại khiến lòng người thất vọng. Bóng đen thân thủ thoái lui cực nhanh, nhưng hắn cũng trả một cái giá không nhỏ một chân đã bị cốt trảo tháo xuống.

Thiếu niên áp chế thương thế có gắng kéo lê thân thể về phía tiểu xà..

-Tiểu Hắc ngươi quá điên cuồng rồi!!!

Nâng lên tiểu xà đang run rẩy trong tay Huỳnh Tảo lòng đau như cắt.

-Khẹc…khẹc…

-Súc sinh người còn chưa chết sao?

Cuối cùng chân tướng bóng đen đã lộ diện, nhân lúc Huỳnh Tảo buông lỏng đề phòng yêu hầu này liền ra tay tập kích tưởng rằng sẽ dễ dàng kiếm được một bữa ăn thịch soạn không ngờ phải trả một cái giá quá lớn, không những độc xà nhanh chóng hủy hoại cơ thể ngay cả một chân cũng phải bỏ lại.

-Yêu thú này sức sống quá mãnh liệt, gặp người thường đã chết lâu rồi.

Yêu hầu màu da do trúng độc nặng đã dần hóa đen, chân trái bị chặt đứt huyết dịch tuôn trào nhưng đầu yêu hầu này lại không hoảng sợ bỏ đi đứng lại dùng ánh mắt căm thù hướng tới.