Hai ngày đường lại qua, cuối cùng hai huynh đệ cũng đã đạt được mục đích. Trên đường mòn thình lình một bóng đen xuất hiện chắn ở giữa, thân ảnh không lớn nhưng tiếng gầm gừ này khẳng định không thể lầm lẫn.
-Thì ra là Thanh Thạch Khuyển, đệ cẩn trọng dù chỉ là yêu thú nhất phẩm nhưng súc sinh này lực phòng ngự vô cùng nổi trội. Không ít vũ giả yếu kém ngay cả khiến nó bị thương cũng vô cùng khó khăn.
Tiểu cẩu làn da như thạch tảng xanh rì, cặp mắt trắng dã đặc biệt chăm chú nhìn vào Huỳnh Tảo có lẽ yêu thú này cảm nhận thực lực của con mồi muốn tìm quả hồng mềm đây mà.
-Yêu thú này công kích không quá đáng sợ rất phù hợp với đệ.
Huỳnh Tảo lần đầu cùng yêu thú chiến đấu cả ngươi trở nên hăng hái, hắn nhiệt huyết sôi trào, không lưỡng lự xông lên dùng quyền đầu vận sức đánh thẳng vào tiểu cẩu đầu lâu.
Trăm lần Toái Cốt mang đến cho hắn lực lượng khác người, Thanh Thạch Khuyển bất ngờ bị một đòn đau điếng, lực phản chấn mạnh đến nổi thân cẩu bị đánh văng ra xa.
-Gâu…gâu…
Thanh Thạch Cẩu không hổ danh là phòng ngự yêu thú, một quyền đủ để phá nát cự thạch lại chỉ khiến đầu tiểu cẩu này có chút choáng váng nhưng ngay tức khắc lại điên cuồng phản công.
Bên kia quyền đầu của Huỳnh Tảo đã tê rần, hắn có cảm giác bản thân không hề đánh vào da thịt mà là trực chỉ công kích một thanh tinh thiết cứng rắn.
-Nếu là dã thú bình thường thì đã tan xương nát thịt rồi.
Xoa xoa bàn tay, trông thấy Thanh Thạch Cẩu không chút hề hấn gì lao tới tấn công Huỳnh Tảo không muốn bản thân ngồi yên chịu trận.
-Cốt Trảo Thủ.
Hữu thủ co lại thành trảo, toàn bộ Cốt Lực điên cuồng vận chuyển, tay hắn dần bị màng mỏng che lấp. Thanh Thạch Khuyển lao tới càng lúc càng gần, miệng máu mở rộng, răng nanh sắc nhọn như muốn cắm ngập vào thân thể kẻ thù, xé toạc từng thớ thịt non mềm nhấm nháp.
-Hừ ta sẽ cho ngươi chứng kiến uy lực thật sự của xích vũ kĩ này.
Cốt trảo ngay tức khắc cùng răng nanh ngạnh kháng, không khác gì hai binh khí lao vào nhau, chỉ một sơ suất nhỏ liền sẽ khiến kẻ kia trả giá đắt. Tấn công điên cuồng khiến Thanh Thạch Khuyển để lộ điểm yếu chí mạng.
-Ta không tin bụng ngươi cũng cứng rắn như vậy.
Huỳnh Tảo một tay chế trụ Thanh Thạch Khuyển đầu lâu, một tay co lại thành trảo lại lần nữa Cốt Trảo Thủ được vận dụng. Một lúc thi triển vũ kĩ hai lần khiến Cốt Lực dùng tốc độ chóng mặt hao kiệt nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào, nếu một bên buông lỏng mười phần cánh tay sẽ bị Thanh Thạch Khuyển dễ dàng cắn đứt.
Huỳnh Tảo không còn thời gian chần chừ, đột kích bụng dưới cốt trảo nhẹ nhàng như xuyên qua đậu hũ, nội tạng cùng huyết dịch như tháo nước tràn ra bên ngoài khiến cho mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi. Thiếu niên kiềm nén nôn khan vứt đầu yêu thú ra xa, lúc này Thanh Thạch Khuyển khí lực dường như không còn, bụng dưới bị rạch ra một mảng lớn nội tạng bị phá vỡ.
-Để ta tiễn ngươi một đoạn.
Huỳnh Tảo cốt trảo đánh xuống chấm dứt đầu yêu thú này thống khổ.
-Hộc…hộc…
Giới hạn một ngày ba lần thi triển vũ kĩ Cốt Trảo Thủ đã hết, Huỳnh Tảo thoát lực ngồi phịch xuống đất thở lấy tùng ngụm lớn.
Sau khi thu hồi vũ kĩ Huỳnh Tảo phát hiện trên bàn tay chống đỡ răng nanh để lại vết hằn lớn,
-Choeng…
-Cầm lấy, lần này ta sẽ chỉ cho đệ cách phân tách tài liệu từ yêu thú này.
Mệt nhọc cầm lấy chủy thủ mà nhị ca ném tới, hắn biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để nghĩ ngơi. Nơi đây huyết tinh đã nồng đậm nếu như hai người không kịp rời đi đợi lúc yêu thú kéo tới thì mọi chuyện đã chậm trễ.
Theo chỉ bảo của Huỳnh Thiên Hùng, hắn lóng ngóng mãi cuối cùng cũng lấy ra một đôi răng nanh, tứ chi, cùng chiếc đuôi. Huỳnh Tảo không quên lấy đi một phần huyết nhục cho vào không gian trữ vật, đặc biết là khi hắn nhìn thấy Tiểu Hắc trường trên vai đôi mắt thèm khát nhìn vào xác Thanh Thạch Khuyển. Cuối cùng là mở ra yêu thú đầu lâu, thứ giá trị nhất của bọn chúng không gì khác hơn yêu thạch, nơi tập trung toàn bộ tinh hoa.
-Ngươi muốn thứ này sao?
Tiểu Hắc hai mắt nhất quyết không rời yêu thạch, đầu lưỡi dài không ngừng liếm mép không thể che giấu được vẻ thèm thuồng. Huỳnh Tảo đưa yêu thạch lại gần đầu rắn gật gù lia lịa miệng đen há lớn.
-Tứ đệ đứng trách ta không nói trước, viên yêu thạch đó nếu bán đi cũng thu lại hơn trăm lượng.
Đệ tử ngoại tộc hưởng thụ bồi dưỡng một tháng cũng chưa tới con số này, một lần đưa cho sủng vật yêu thú nuốt trọn trăm lượng bạc không biết sẽ khiến bao nhiêu kẻ phải thầm chửi rủa hắn là kẻ phá sản đây.
-Không phải chỉ là một viên yêu thạch thôi sao, đệ cũng không phải hạng người hẹp hòi.
Huỳnh Tảo không thèm để tâm tiếp tục trêu đùa Tiểu Hắc bụng đã no căn.
-Xì…xì…
Bỗng nhiên tiểu Hắc Xà miệng đen há lớn, quơ nanh múa vuốt khiến Huỳnh Tảo kinh ngạc.
-Hửm không phải mới khắc trước còn rất khoái trá sao?
Huỳnh Tảo lấy làm kì quái, dưới cằm Tiểu Hắc có một thứ gì đó rất cứng, có lẽ đó chính là nguyên nhân khiến tiểu tử này biểu hiện khác thường.
-Vẫy ngược? Đây là lần đầu ta thấy xà có vẫy ngược, chẳng lẽ là dị tật bẩm sinh.
Ngay dưới cằm, Tiểu Hắc vẫy ngược thậm chí còn có thể đung đưa một cách lạ kì. Hắn không khỏi hứng thú trêu chọc.