Trên đường đồng hành không khí bị đè nặn, Huỳnh Tảo không còn cùng nhị ca cười đùa như trước hắn trầm mặt trong đầu suy nghĩ mong lung điều gì.
-Tứ đệ, đệ có biết nếu Huỳnh Gia ta thất thủ liền hậu quả sẽ thế nào không?
Huỳnh Thiên Hùng nhẫn nại.
-Chính là một tràng cảnh đồ sát. Nam nhân, tiểu hài tử không một người có thể sống sót “diệt cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh” đạo lí này không kẻ nào không hiểu.
-Còn nữ nhân có chút tư sắc bị cho vào kĩ viện nếu không cũng bị giết hại hay trở thành kẻ hầu người hạ.
Từng lời như như lưỡi dao cứa vào tâm khảm, Huỳnh Tảo mười phần không muốn gia tộc, tâm huyết cả đời của phụ thân bỗng dưng xụp đổ nhưng nhớ lại cảnh tượng huyết tinh vừa rồi hắn dạ dày lại lợn cợn.
-Từ ngày mai chúng ta sẽ đi sâu vào bên trong Thanh Thiên Lâm, nguy hiểm bội phần. Nếu như đệ chưa thể vượt qua nổi sợ hãi này nhị ca chỉ đành có thể đưa ngươi hồi gia.
-Không, đệ không sao. Chỉ là bụng dạ hơi yếu có lẽ chưa quen với dã vị nơi đây, đệ khẳng định sẽ dần quen thuộc với chúng.
Huỳnh Tảo khẳng khái đáp, trong mắt hắn đã không còn do dự. Đạp một chân vào bước đường này hắn thâm tâm đã biết sớm muộn cũng gặp phải chỉ là không ngờ chúng là đến sớm như vậy.
-Khà khà không hổ danh là gia chủ nhi tử, đây cầm lấy. Coi như là chiến lợi phẩm đầu tiên.
Huỳnh Thiên Hùng hài lòng tiện tay ném tới một túi nhỏ.
-Không gian trữ vật.
Huỳnh Tảo nhanh tay đón lấy, chiếc túi bằng da đã sờn liền kinh hãi.
-Bọn sơn tặc này quả nhiên không tầm thường, một chiếc túi không gian cũng hơn ngàn lượng, nếu như không tới thành lớn dù có tiền cũng khó lòng mua được. Ta dám khẳng định thứ này là bọn chúng nhặt được tiện nghi từ tay một kẻ xấu số nào đi.
Không kiềm được tính tò mò, Huỳnh Tảo mở ra túi không gian. Hắn dù là gia chủ nhi tử nhưng để có một chiếc túi này dường như còn quá xa vời, chỉ có Vũ Trưởng mới có khả năng tự mình sở hữu.
-Tinh Thiết Đao! đào này đã đỡ được binh khí của huynh mà không bị hủy..
Lôi ra thanh chiến đao, tuy không còn được cầm trên tay chủ nhân nhưng chiến đao vẫn nhẹ bốc lên mùi tanh tinh huyết.
-Thanh Tinh Thiết Đao này trong lúc rèn cố ý dung nhập một chút Hắc Xà Cốt Tủy khiến binh khí cùng tên sơn tặc kia gần như hợp nhất một thể uy lực tăng mạnh, nếu không hắn làm sao có thể một đòn ngăn trở ta chứ.
Huỳnh Thiên Hùng hừ nhẹ.
-Vậy thì thanh Tinh Thiết Đao này trở nên vô tác dụng sao?
-Cũng không hẳn, dù sao đây cũng là một thanh binh khí tốt tuy chỉ dung nhập quá ít Cốt Tủy nhưng so với binh khí thông thường thậm chí uy lực còn lớn hơn vài phần.
Dù sao đây cũng là một thanh binh khí tốt, giá trị không nhỏ, nếu không thể tự mình sử dụng há không phải là lãng phí của trời sao.
Tinh thần mười phần hứng khởi liền mang chiến đao trên lưng, dù cho không hề luyện đao nhưng mang bên người một thanh hảo binh khí đi lại trong nơi hiểm nguy này cũng thêm một phần bảo đảm.
-Hửm cái này là trứng sao?
Tiếp tục lực lọi bên trong túi không gian trữ vật ngang 2 mét, dọc 2 mét Huỳnh Tảo lấy ra một vật lớn bằng nắm tay tròn tròn có chút thon dài.
-Lớp vỏ đen tuyền cùng kích thước hẳn đây là trứng của Hắc Xà, có lẽ tên kia muốn dùng thứ này để dung nhập thêm Cốt Tủy cho hắn binh khí.
Nhìn thấy Huỳnh Tảo ngắm nghía quả trứng Huỳnh Thiên Hùng cười lớn giảng giải.
-Nó…nó động đậy.
Quả trứng đen tuyền bỗng cử động, điều mà Huỳnh Tảo chợt nghĩ tới liền hiện ra trước mắt. Trên vỏ trứng dấu nứt vỡ dần lan rộng như mạng nhện, bên trong một sinh linh bé nhỏ phá vỡ vỏ trứng trào đón nhân sinh muôn màu muôn vẻ.
Không ngoài dự đoán tiểu xà đen tuyền trên lớp vẩy óng ánh, bóng mượt. Sinh linh bé nhỏ tỏ ra không hề sợ sệt nhìn Huỳnh Tảo một lúc, thân dài chưa đến một gang tay ra sức cuộn lấy tay hắn không muốn rời xa.
-Ha ha ha có lẽ tiểu Hắc Xà này thật sự coi đệ như mẫu thân nhất quyết không buông. Huynh nghe nói khi mở vỏ trào đời bất kì thứ gì đầu tiên lọt vào tầm mắt bọn sinh linh này sẽ coi chúng như phụ mẫu suốt đời không quên.
Huỳnh Thiên Hùng không ngờ có ngày được chứng kiến chuyện li kì này hắn cao hứng cười lớn, không quên mở lời trêu chọc.
-Hừ gì mà mẫu thân quá khó nghe, ta xem Tiểu Hắc như là tiểu đệ không được sao.
-Cái gì đệ thật sự muốn mang yêu thú này về, thậm chí còn đặt tên luôn a.
Hắn mắt mở to nhìn vào hắn tứ đệ.
-Hắc Xà chỉ là hàng phế vật nhất trong nhất phẩm yêu thú, đệ nuôi dưỡng thứ này chỉ lãng phí tài nguyên, ta sợ rằng chỉ vài năm nữa đệ thực lực so với tiểu xà này đã là một trời một vực.
-Chỉ có bọn bần cùng vũ giả mới đánh liều gom góp thứ Cốt Tủy này trở thành Vũ Binh. Điều đó cũng ngầm chấp nhận bọn hắn cả đời cũng không thể nào bằng các võ giả cùng cấp khác.
Huỳnh Thiên Hùng một lòng khuyên nhủ.
Huỳnh Tảo làm sao không biết ý định của nhị ca, vũ giả nuôi dưỡng yêu thú không phải là chuyện hiếm gặp, thực tế chính Huỳnh Gia cũng đang thu giữ một con đầu đại hùng nơi gần gia chủ đại phủ.
Yêu thú chính là sủng vật cũng tính là một phần thực lực, không kẻ nào ngu dốt lại mang bên người một gánh nặng, vừa hao tốn tài nguyên vừa không mang lại một chút trợ lực gì.
-Đệ đã hiểu chỉ là…
Nhìn xuống tiểu Hắc Xà ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trên tay Huỳnh Tảo không nỡ ra tay sát hại, cuối cùng thiếu niên cũng yếu lòng đem Tiểu Hắc Xà trên vai không nói không rằng bước đi.
Huỳnh Thiên Hùng lắc đầu thở dài cũng không định tiếp tục nhiều lời, cứ để hắn tứ đệ tùy tiện mà làm, coi như là một bài học trên con đường phát triển sau này.