Huỳnh Tảo bị một cước khiến đầu óc choáng váng, từ xa chứng kiến nhị ca thủ đoạn khiến hắn không khỏi chắt lưỡi.
-Bọn người kia mà thấy được nhị ca thực lực sợ rằng cái khẩu hiệu bàn tử khó lòng mà thốt ra khỏi miệng.
Huỳnh Thiên Hùng đơn thương độc mã đối trọi với hai cao thủ Vũ Binh nhưng lại tuyệt đối chiếm lấy áp đảo, nên nhớ rằng hắn chỉ dùng thuần túy lực lượng chưa hề vận dụng một môn võ kĩ nào.
-Hôi Tẩn còn không mau xuất của ngươi chân chính thực lực, nếu không chúng ta không thể nào cùng tên bàn tử này chống lại.
Trung niên thở hắt ra một hơi, Cốt Lực toàn thân vận chuyển. Song mục băng lãnh, khí thế của hắn trở nên cường đại bất thường.
-Thanh Lang vũ thú.
Phía sau hư ảnh đại lang mập mờ xuất hiện, ngay tức khắc một chuỗi áp lực không ngừng tản ra, tiếng hú dài vang vọng qua từng thân cây kẻ lá. Đây chính là khác biệt lớn nhất của vũ giả thông thường cùng Vũ Binh, kẻ đã du nhập yêu thú Cốt Tủy vào trong nội thể.
Bên kia tráng hán cũng không thể làm ngơ, hư ảnh yêu thú tuy hơi có chút mờ nhạt nhưng thanh âm mãng xà săn mồi như thể xâm nhập vào thâm tâm kẻ khác.
-Hắc Xà vũ thú.
Hư ảnh đại xà mờ mờ ảo ảo cùng cự lang mang thần thái nghiêm nghị bễ nghễ thiên hạ. Vũ thú đương nhiên không chỉ đơn thuần làm lớn mạnh thanh thế, Cốt Lực điên cuồng vận chuyển hai tên sơn tặc dần đẩy lùi song cự trảo, ẩn ẩn trong đó bọn hắn binh khí dường như cũng cường đại hơn hẳn.
-Không ngờ các ngươi ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại có hai thanh hảo binh khí, mặc dù chưa thể cùng nhất tinh binh khí đánh đồng nhưng cũng không dễ bắt tới tay a.
Hai kẻ kia mang lại cho Huỳnh Thiên Hùng một chút ngoài dự đoán, hai thanh binh khí không ngờ có thể chống chịu của hắn lực lượng. Nhưng đó cũng chỉ là một khoảng khắc lóe sáng nhỏ nhoi mà thôi. Huỳnh Thiên Hùng liền cho hắn tứ đệ biết thế nào là chân chính cao thủ.
-Mộng Hùng vũ thú.
Huỳnh Thiên Hùng cuối cùng cũng xuất ra bản bản lĩnh thật sự. Một đầu đại hùng thân cao ba mét chỉ song thủ thôi cũng đã lớn hơn đầu người rất nhiều. Đứng trước hai hư ảnh đối địch đại hùng tỏ ra không chịu thua kém liền ngửa mặt lên trời…ngáp một cái rõ dài.
-Không phải chứ?
Huỳnh Tảo treo người đung đưa trên thân cây bồn chồn chờ xem diễn biến thì bị vẻ ngu ngơ của nhị ca thú ảnh đánh cho tâm trí không kịp phản kháng hai chân buông lỏng cả người rơi xuống đất.
-Mộng…Mộng Hùng.
Khác xa so với Huỳnh Tảo còn non kém, dân trong nghề liền nhìn cái tinh. Trung niên hoảng sợ run người khi vừa nhìn thấy thân ảnh đại hùng vô hại, ngay tức khắc hắn không còn ý chí chiến đấu vận lực hất tung cự vuốt. Hắn xoay người bỏ chạy không chút lưu luyến vứt bỏ đồng bạn phía sau.
-Lão đại.
Tráng hán kinh hãi, nhưng hắn không phải kẻ ngốc biết rõ thực lực không thể nào cùng bàn tử so bì hắn cũng không thể một chỗ chờ chết.
-Tiểu Xà Chỉ.
Một tay cầm lấy cương thiết đao tay kia như thể tiểu xà uốn lượn, cánh tay không xương trường bò trên người Huỳnh Thiên Hùng nhắm ngay hai mắt đâm tới.
Một đòn đột kích bất ngờ dù Huỳnh Tảo bên ngoài quan sát cũng không thể nào theo kịp, thân là người trong cuộc một tay bị kèm chặt vừa bị một đòn tấn công bất ngờ Huỳnh Thiên Hùng lại không hề có ý định tránh đi.
-Mộng Hùng Uy Áp
Song mục trong khoảng khắc tưởng chừng bị phế bỏ Huỳnh Thiên Hùng phía sau thân ảnh lại càng trở nên chân thật, đại hùng há miệng hét dài. Xung quanh thân thể trọng lực trở nên cực kì nặng nề khiến cho mặt đất nơi hắn đứng lún xuống tận đùi. Tráng hán kia rõ ràng không hề cảm thấy dễ chịu, người hắn như thể bị một tảng cự thạch ngàn cân đè ép.
-Tha cho ta…cầu đại nhân…
Người hắn vốn mềm dẻo giờ đây đã trở nên nhẹ nhàng hơn trước, nói đúng hơn bên trong thân thể đó đã không còn khối xương nào lành lặn, tất cả đều bị trọng lực kinh người đè nén thành cám vụn.
-Dám có ý đồ động tới ta gia tộc ngươi nghĩ ta sẽ tha cho mạng chó nhà ngươi sao?
Huỳnh Thiên Hùng cười lạnh, áp lực trên người không hề suy giảm, mãi tới khi tiếng rên rĩ chợt tắt, cánh tay vốn quấn trên người Huỳnh Thiên Hùng giờ đây không khác gì một bao thịt, hắn lạnh lùng ném tên xấu số kia đi.
Thân người bị chôn xuống đất quá nữa, hai tay dường như cũng bị trói chặt. Từ chỗ ẩn nấp ba tên sơn tặc đã thủ sẵn ở đó, bọn chúng nhìn thấy lão đại bỏ chạy nhưng lòng tham đã làm chúng bị mờ mắt. Bọn chúng phục kích chờ cho hai tên kia lưỡng bại câu thương liền giở trò bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình sau lưng.
-Huynh đệ mau xông lên, đã tới lúc chúng ta phát tài rồi. Chỉ cần giết hắn tài vật trên người cũng đủ để mua mấy phần Cốt Tủy, chúng ta nhẫn nhục mấy năm nay sớm đã không còn nhẫn nại được nữa.
Ba tên cùng chung một lòng tham, cám dỗ trở thành Vũ Binh quá lớn không thể kìm chế. Ba hướng ba binh khí đánh tới khiến cho kẻ khác không còn đường lui.
-Nhị ca cẩn thận.
Phía xa Huỳnh Tảo kinh động, điên cuồng lao tới nhằm ứng cứu nhưng khoảng cách quá xa. Lúc binh khí dường như đã chạm tới người Huỳnh Thiên Hùng chỉ cười nạt liếc nhìn bọn chúng.
-Hừ cuối cùng chịu lộ diện, lão tử chờ lúc súc sinh các ngươi muốn mỏi hết cả chân.
Nhị ca bàn tử không hề tỏ ra hoảng hốt, chuẩn bị sẵn từ trước song cự trảo đâm xuyên mặt đất lao lên, nhục thể nhân loại đối với hắn không khác gì chiếc lá rơi chỉ trong chớp mắt ba tên sơn tặc bị một trảo nhẹ nhàng trảm làm hai nữa trước ánh nhìn kinh sợ của Huỳnh Tảo.
-Ọe…ọe…
Chỉ là một thiếu niên 14 tuổi, lần đầu trong đời nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, huyết nhục tứ tán khắp nơi khiến những thứ hắn ăn hôm qua không ngừng trào ngược ra ngoài.
-Tứ đệ, đây chỉ là thứ chúng ta làm thường ngày, để bảo vệ Cốt Thảo Điền Trang mối đe dọa lớn nhất không phải bọn yêu thú mà tới từ nhân loại.
-Bọn chúng làm sao có thể để một mảnh đất quý hơn vàng này vào tay kẻ khác, Huỳnh Gia đệ tử bao đời nay đều như vậy bảo hộ chúng ta gia tộc, bảo hộ chúng ta lãnh địa.
Huỳnh Thiên Hùng nhẹ nhàng phóng người lên hố sâu, bước lại gần hắn tứ đệ đang nôn hốc, nôn tháo lạnh giọng dạy bảo.
Giờ đây Huỳnh Tảo đã biết nhị ca thường ngày phóng khoáng bàn tử, trên mặt lúc nào cũng tươi cười như thần tài, đứng trước trách nhiệm của gia tộc hắn đã trở thành một người lãnh khốc, không một chút nhíu mày diệt sát gần chục nhân mạng.