Ẩn nấp giữa nơi hoang vu một nhóm hơn mười người tay cầm binh khí sắc lạnh, trên người kẻ y phục phong phanh, kẻ chiến giáp kín người. Mặt mày bặm trợn tay khua khua binh khí miệng không phun ra được một câu tốt lành.
-Lão đại chúng ta hơn ba ngày nay chưa hề gặp lấy một móng người, tiểu đệ thật sự ngứa tay không chịu được.
Tên trắng hán râu ria bồm xồm gác thanh đao trên vai than vãn.
-Đúng vậy Tiểu Bát nói không sai, mấy ngày không được gần gũi nữ nhân, chúng đệ thật sự khó kiềm nén a.
Những tên khác cũng rầm rộ hưởng ứng.
-Các người đừng làm rộn, coi chừng đánh rắn động cỏ.
Tên trung niên cầm đầu trên mặt có một vết sẹo dài trên mắt phải, hắn đã 20 năm lăn lộn trong Thanh Thiên Lâm này làm sơn tặc, sống sót trên mũi kiếm từ lâu đã rèn luyện tính ranh mãnh như hồ li.
-Lão đại quá đa nghi rồi, ba ngày nay chỉ toàn là dã thú, một vết chân yêu thú cũng không tìm thấy làm sao có thể lật thuyền trong mương được chứ.
Một tên khác xì mũi nhìn xung quanh.
-Hời có lẽ ngươi nói không sai, ngoại vi Thanh Thiên Lâm này sợ rằng đã bị những kẻ khác lật đi lật lại mấy lần.
-Lão đại phía trước chính là một điền trang khá lớn, hẳn bên trong cất chứa không ít linh thảo nếu chúng ta…
Một cái điền trang không khác gì một miếng bánh thu hút những con kiến thèm thuồng, thời gian trước do có Huỳnh Gia một tay che trời khiến bọn chúng không dám động đậy nhưng gần đây bên trong bắt đầu nội loạn là thời khắc tốt nhất để bọn chúng chen chân vào hòng giành lấy một chén canh.
-Đúng đó lão đại, chúng ta không thể tay không trở về, hành trình lần này đã tiêu tốn hơn trăm lượng bạc nếu như không thể thu thập thứ gì thì chúng ta lần này mất cả chì lẫn chài rồi.
Thấy trung niên vẫn còn một chút do dự những tên còn lại cũng nhanh chóng góp lời, mảnh điền trang kia quả thật quá hấp dẫn bọn chúng khó lòng bỏ qua. Mười tên sơn tặc thi nhau cổ vũ, bọn chúng thật sự đã không còn nhẫn nại được nữa…
-Tứ đệ có nghe bọn chúng nói gì không?
-Bọn sơn tặc này không ngờ dám đánh chủ ý lên Cốt Thảo điền trang đúng là gan to bằng trời mà.
Gần đó hai tên lén lút nép người trong bụi rậm, phải nói cơ duyên thật xảo hợp hơn hai ngày tìm kiếm nhưng bọn yêu thú dường như mất tung mất tích, Huỳnh Thiên Hùng muốn vào sâu bên trong rừng rậm nơi mà yêu thú sinh sống nhưng còn Huỳnh Tảo bên người hắn không dám liều mạng tiến sâu đành dùng bẫy rập để bẫy yêu thú.
Nữa ngày chờ đợi yêu thú không thấy đâu đang buồn chán muốn chết thì trời cao không phụ lòng người. Con mồi không biết từ đâu tự mình dấn thân tới tận cửa làm cho cả hai huynh đệ phấn khích.
-Mười tên bọn chúng chỉ có trung niên cầm đầu đi cùng kẻ thân mang chiến đao bên người đột phá Vũ Binh. Không để một tên nào trốn thoát.
Huỳnh Thiên Hùng trầm giọng nghiến răng, bá đạo phán quyết bọn chúng số mệnh.
-Trực chỉ điền trang tiến đến, lần này chúng ta phải kiếm lớn một lần, lão tử mắc kẹt tại Vũ Binh trung đẵng hơn mười năm nay lần này chính là cơ hội cực lớn để ta có thể đột phá.
Trung niên cuối cùng không thể cưỡng lại cám dỗ, cầm đầu băng sơn tặc mười tên bộc lộ bản tính tham lam. Trong đầu chúng lúc này chỉ có máu tanh mới thỏa mãn cơn khát khao điên dại.
-Khà khà các ngươi cùng nhau đi chết đi.
Đoạn dây thừng được buộc chặt vào cành cây được Huỳnh Thiên Hùng chém đứt.
Từ trên ngọn cây, những mũi chông lớn bằng thân người được gọt ra từ thân cây, đầu nhọn được bọc kim thiết đâm thẳng xuống những sinh linh yếu ớt bên dưới. Cái bẫy này vốn nhằm vào yêu thú nên uy lực không cần nói, những tên sơn tặc đáng thương không kịp né tránh cả người bị cộc lớn đâm xuyên mất mạng.
-Có tập kích tất cả mau lùi lại.
-Lão đại chúng ta bị phục kích, có bốn huynh đệ đã bị giết.
Sơn tặc thân mang chiến đao lo lắng nhìn xuống tử trạng thê thảm của đồng bạn.
-Là người phương nào cả gan cài bẫy chúng ta sao không có gan lộ mặt, nhanh ra đây lão tử sẽ giày xéo ngươi thân xác trả thù cho các huynh đệ.
Trung niên điên cuồng gào thét.
-Lão…lão…đại…
-Tâm Kim ngươi mau tiết kiệm chút sức lực, ta cùng lão đại liền mang ngươi trở về trị thương.
Một tên sơn tặc bị cọc lớn xuyên qua giữa bụng thảm trạng không thể nói hết, hắn đang thoi thóp môi mấp mấy đôi mắt căm thù nhìn về phía bụi cây nơi mà hai huynh đệ Huỳnh Thiên Hùng ẩn nấp.
-Ta đã hiểu ngươi cứ bình thản ra đi, ta sẽ mang chúng theo để các ngươi không còn lạnh lẽo ở miền cực lạc.
Trung niên bàn tay run run đặt trên đồng bạn đầu lâu, vận chút sức lực nhanh chóng tiễn hắn lên đường chấm dứt đau đớn.
-Ngươi phải chết.
Tiễn đưa đồng bạn lên đường trung niên như phát cuồng, trên tay hắn lưỡi chủy thủ nhanh như chớp lao đi.
-Không ổn chúng ta đã bị lộ.
Huỳnh Thiên Hùng cảnh giác chưa hề buông lỏng, ngay khi nhìn thấy tên hấp hối kia không ngừng nhìn về phía mình, hắn đã lấy ra của mình binh khí sẵn sàng tiến công.
Nhanh chóng một cước đạp Huỳnh Tảo ra xa, Huỳnh Thiên Hùng song thủ lúc này chính là mỗi tay hai vuốt sắc to lớn một bên chống đỡ chủy thủ xuyên qua đồng thời một bên vuốt sắc nhắm ngay tên kia đầu lâu đâm tới.
Thực lực cách biệt quá rõ rệt, trung niên một thân thực lực Vũ Binh trung kì không thể nào là đối thủ của Huỳnh Thiên Hùng đã đột phá Vũ Binh hậu kì. Bàn tử sắc mặt lạnh lùng không một chút thương tiếc chực muốn xuyên thủng trung niên đầu lâu.
-Long Vĩ Đao.
Cầm chiến đao sơn tặc làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, cương thiết chiến đao như thể long vĩ uốn lượn xoay một vòng lớn chém vào cự vuốt.
-Keeng…
Thanh âm binh khí va chạm khiến người tai đau điếng, cự vuốt chỉ còn cách không tới một li liền mang theo trung niên xuống cửa tử thì tinh thiết đao liền kịp thời ngăn cản.
-Các ngươi quá coi thường bổn đại gia rồi.
Huỳnh Thiên Hùng cười khẩy, song thủ dù bị kiềm chặt nhưng không ngờ trước cái nhìn kinh dị của hai tên sơn tặc song cự vuốt từ từ siết chặt khiến binh khí của chúng gần như biến dạng. Như thể trông thấy thần chết dần dần bước lại gần trung niên mồ hôi nhễ nhại, song thủ gân xanh nổi lớn nhưng tất cả đều vô vọng. Đứng trước lực lượng tuyệt đối bọn chúng khó lòng trở người.