Ngay khi trận đấu kết thúc Thánh Vũ liền đi về phía khán đài, liền thấy Hoắc Hàn Nhi đã đứng chờ sẵn ở đó. Cả hai không hẹn mà cùng giơ tay, đập tay nhau một cái.
Một tuần ăn hành bán sống bán chết... À nhầm một tuần cùng rèn luyện, khiến hai người họ có thể xưng là bạn bè.
Tiếp theo đó hắn liền bước lên khán đài, ngồi một vị trí chờ xem trận đấu tiếp theo. Tuy nhiên, vào lúc này một âm thanh vang lên bên cạnh hắn.
"Tiểu hàn nhi đấu với người khác sao? Xem cho rõ đi đấy Thánh Vũ, dù sao cậu cũng sắp phải đấu với em ấy rồi."
Nghe được âm thanh quen thuộc này, Thánh Vũ bất ngờ quay người lại thì thấy được Đường Trường Sinh đang ngồi bên cạnh, đối phương xuất hiện từ lúc nào bản thân không hay.
【15 Phút Sau】
Trận đấu tiếp theo chính thức bắt đầu! Hai người Hoắc Hàn Nhi cùng Hàn Phi lần lượt tiến vào đấu trường, không giản giả lập tiến hành quá trình giả lập, khung cảnh xung quanh hai người thay đổi.
Địa hình xung quanh tựa như bắc cực, xung quanh được bao phủ bởi tuyết cùng băng, khí hậu vô cùng lạnh giá.
"Trận đấu bắt đầu!" Ở bên ngoài quan sát, Bạch Đồng tuyên bố.
"Ngươi chính là đứa con gái của phản đồ?\n
Ngay khi trận đấu vừa công bố, ở đối diện của Hoắc Hàn Nhi, nam tử mang tên Hàn Phi lớn tiếng nói.
Nghe được lời này, khuôn mặc Hoắc Hàn Nhi trầm xuống.
Tuy nhiên, đối phương vẫn không hề dừng lại mà tiếp tục nói.
"Không nghĩ tới tiện nhân như ngươi vẫn còn mặc mủi đứng đây, ngoan ngoãn đầu hàng, đừng để bổn thiếu gia lãng phí thời gian" Hàn Phi tràn đầy khinh thường nói.
"Ngươi có ý gì?" Hoắc Hàn Nhi dù không vui nhưng vẫn bình tĩnh,
Tâm tình của nàng hiện giờ đang khá kém, nếu là quá khứ có thể sẽ vẫn nhẫn nhịn, nhưng bây giờ nàng đã có một người bằng hữu cùng một người ca ca. Không còn cô đơn một mình, không việc gì phải sợ đối phương.
"Ta là đang muốn nói tiện nhân như ngươi biến đi, Kỳ Tích Hoàng Gia Học Viện là Thánh Địa của Nhân Tộc, là nơi bồi dưỡng ra các Tinh Anh của Nhân Tộc. Con gái của kẻ phản bội sẽ là kẻ phản bội tiếp theo, Hoắc Gia các ngươi vẫn là biến đi." Hàn Phi vô cùng khinh thường nói.
"Đang yên đang lành, có đứa phê đá tìm đường chết à?" Ở bên ngoài quan sát, Đường Trường Sinh không khỏi cười khẩy một cái.
Ánh mắt hắn nhìn Hàn Phi bên trong không gian giả lập, tựa như đang nhìn một tên ngốc tự tìm cái chết, không còn gì để nói Hàn Phi chắc chắn sẽ bị Hoắc Hàn Nhi một đòn đánh bại.
Kết quả đúng như hắn dự đoán, bên trong không gian giả lập.
Chỉ thấy Hoắc Hàn Nhi thở dài một cái, tiếp đó từ trong người nàng tỏa ra một luồng hàn khí, nhiệt độ vốn vô cùng thấp của xung quanh trở nên thấp hơn. Tiếp đó nàng búng tay một cái, từ bên dưới mặt đất, vô số cọng dây lao chứa gai nhọn được làm từ băng mọc lên, chúng bay về phía Hàn Phi trối chặt đối phương.
"Từ khi nào!"
Không kiệp phản ứng, Hàn Phi bị những sợi gai từ dây leo đâm vào người, cơ thể mất đi thăng bằng ngã gục xuống mặt đất.
"Phụt.." Hoắc Hàn Nhi không khỏi không phì cười một cái.
Nhìn thấy đối phương tự tin như thế, ban đầu cô còn tưởng là cao thủ, nhưng bây giờ thì liền hiểu rằng, đối phương chỉ giỏi nói bằng miệng.
"Bớt coi thường ta tiện nhân!" Hàn Phi tức giận quát.
Linh lực trong cơ thể hóa thành lôi đình, cả người được lôi đình bao phủ, hắn vận sức liền xé rách dây leo, tiếp đó hóa thành một tia sét, lao về phía Hoắc Hàn Nhi tung quyền. Tuy nhiên, nó đã bị nàng dễ dàng né được.
"Tiện nhân! Đám phản đồ như các ngươi nên chết đi, không chỉ các ngươi mà cả đám rác rưỡi cười đùa với phản đồ! Thánh Vũ cùng Đường Trường Sinh hai tên thân cận với phản đồ như ngươi nên cùng nhau xuống địa ngục đi!" Hàn Phi lớn tiếng quát.
Lượng lớn lôi đình bao phủ lấy tai trái hắn, tạo nên một cái móng vuốt bằng sét, tiếp đó vung trảo tung ra một nhát chém.
Tuy nhiên, đúng lúc này khuôn mặt Hoắc Hàn Nhi đã trở nên tức giận, lượng lớn hàn khí từ người nàng tỏa ra. Cả người Hàn Phi trong nháy mắt liền bị đông cứng lại, hóa thành một bức tượng băng.
"Đường Trường Sinh anh ấy... Không phải là người rác rưỡi như ngươi có thể so sánh!" Hoắc Hàn Nhi lớn tiếng quát.
Tiếp đó nàng rút kiếm ra, vung ra một nhát chém, tựa như muốn một kiếm chém đứt bức tượng băng, chém Hàn Phi ra làm đôi.
Tuy nhiên, vào chính lúc này không gian giả lập biến mất, một lão già lưng gù đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, lão ta phẩy nhẹ tay liền chặn lại nhát chém của cô, tiếp đó liền giơ tay về phía mặt nàng.
”Chết!”
Đây là điều Hoắc Hàn Nhi chắc chắn! Cô có thể cảm nhận được, dưới up áp của một chưởng này mình chắn chắn sẽ chết!
”Già đánh trẻ không biết nhục à?”
Đúng lúc này một âm thanh vang lên, từ bao giờ Đường Trường Sinh đã xuất hiện ngay bên cạnh nàng, một tay giữ lấy cánh tay của lão già kia, ngăn nó lại.
“Đây là việc của Hàn Gia bọn ta, không phải việc của ngươi Đường Trường Sinh." Lão ta lườm Đường Trường Sinh một cái.
Giọng nói của lão ta ẩn chứa sát khí, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
"Xin lỗi, tính cách của thằng này... Rất thích lo chuyện bao đồng." Đường Trường Sinh thản nhiên đáp.