Chương 35: Tiến Bộ

Sau khi ánh sáng biến mất, khung cảnh xung quanh hiện lên.

Một cái hố có độ sâu ước chừng 10m bán kính 500m xung quanh, đứng tại vị trí trung tâm cái hố là Cảnh Nghi.

Tuy nhiên, lúc này cả người hắn vô cùng tàn tạ, chiếc áo đang mặc rách nát để lộ cơ bắp bốn múi, khuôn mặt dính đầy bụi bẩm, đồng thời đang sử dụng Linh Lực để cầm máu ở phần ngực.

"Hắn đâu rồi!"

Liếc nhìn trái phải, trên đầu, dưới mặt đất Cảnh Nghi không hề nhìn thấy bóng dáng Lãnh Thiên, lập tức hắn liền đoán được gì đó liền quay người về phía sau. Nhưng vào chính lúc này, bản năng đang báo hiệu cho hắn tử vong!

Ngay tức thời Cảnh Nghi liền quay người nhìn về phía trước, liền phát hiện Lãnh Thiên đã xuất hiện trước mặt mình, đối phương cầm trên tay một thanh đoản đao, tung ra một nhát chém từ vai xuống ngực!

Khoảng cách quá gần, Linh Lực trong người đã cạn kiệt, Cảnh Nghi không thể làm gì khác ngoài dùng cơ thể chống chịu, hắn sử dụng chính cơ thể mình để đỡ lấy nhát chém đó. Lập tức từ cổ, ngực chảy ra lượng lớn máu tươi.

Tuy nhiên, hắn vẫn chống chịu thành công! Nhân cơ hội Lãnh Thiên không thể làm gì khác, liền đâm mạnh kiếm vào giữa ngực đối phương.

Cũng như Cảnh Nghi, khoảng cách quá gần Lãnh Thiên không thể né được, Linh Lực cũng cạn kiệt, dùng chính cơ thể mình đỡ đòn.Từ giữa ngực hắn, lượng lớn máu tươi chảy ra.

Đồng thời cả hai người liền ngã gục xuống mặt đất, mất đi khả năng chiến đấu!

Thấy vậy không gian ảo liền biến mất, còn chưa có lệnh từ Bạch Đồng, lượng lớn Trị Liệu Sư liền xuất hiện, tiến vào giữa đấu trường cầm máu, hồi phục vết thương cho hai người họ.

"Vì hai tuyển thủ đều mất khả năng chiến đấu, vậy nên chúng ta hãy cùng xem ai là người gục trước!"

Nhìn thấy hai người Lãnh Thiên cùng Cảnh Nghi đều mất khả năng chiến đấu, cô liền đổi phương pháp thắng thua.

Chiếc màn hình tivi khổng lồ hiện về cảnh cả hai người cùng gục xuống đất, có thể thấy họ đều gục xuống mặt đất. Tuy nhiên, khi vừa gục Lãnh Thiên liền mất đi ý thức, còn Cảnh Nghi vẫn cử động được vài giây.

"Người chiến thắng là Cảnh Nghi!"

Ngay khi nhìn thấy được ai là người mất đi ý thức trước, không hề do dự gì Bạch Đồng liền tuyên bố thắng thua.

Khi lời này vừa dứt liền phá vỡ sự im lặng, vô số tiếng vỗ tay, hoan ho xuất hiện, tựa như kiến đã vỡ tổ.

Tiếp theo đó là trận đấu của hai người Thánh Vũ cùng Diệp Thiên, tầm mười lăm phút sau trận trước, cả hai liền tiếp vào đấu trường, dịch chuyển đến không gian giả lập.

Nơi đây là một khu rừng hoang vắng, xung quanh có vô số cây cối.

"Trận đấu bắt đầu!"

Khi không gian ảo vừa được tạo lập xong, Bạch Đồng liền tuyên bố trận đấu chính thức bắt đầu.

Trong nháy mắt, Diệp Thiên liền rút cây đao bên hông ra xông về phía Thánh Vũ, vung đao tung ra một nhát chém nhầm đánh trước phủ đầu.

Thấy vậy Thánh Vũ chỉ nhẹ nhàng nghiêng người qua một bên liền dễ dàng né được.

Vẫn chưa chịu từ bỏ, Diệp Thiên tiếp tục vung đao, tốc độ vung đao ngày càng nhanh, lưỡi đao được bao phủ bởi lôi đình, mỗi cú vung đao đều nhanh như sét đánh! Tuy nhiên, trong mắt Thánh Vũ thì nó vô cùng chậm hắn dễ dàng né được, trong mắt hắn nó tựa như một đứa con nít đang cố gắng chiến thắng người trưỡng thành.

"Đây là cái nhìn của anh sao? Đường Trường Sinh?"

Cảm thụ sự cách biệt về thực lực của bản thân so với đối thủ, Thánh Vũ không khỏi nghĩ tới sự cách biệt của mình cùng với người mình muốn đánh bại.

Ngay khi Diệp Thiên tiếp tục vung đao, chém ra một nhát chém từ trên xuống đất. Thánh Vũ liền không muốn chơi nữa.

Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng mở hai ngón tay ra, chỉ dùng hai ngón tay liền kẹp gãy đầu đao của đối phương.

"Sao có thể!"

Chứng kiến cảnh tượng này, không chỉ Diệp Thiên mà ở bên ngoài những người khác cũng có thể tin được.

"Tên kia tu vi ít nhất cũng là Tam Giai Hậu Kỳ! Nếu là một tuần trước rõ ràng Thánh Vũ chắc chắn sẽ bại, làm sao hắn có thể áp đảo đối phương?!" Đứng trên khán đài Trường Ca lộ ra biểu cảm khó tin.

"Xem ra là được người kia huấn luyện." Ở bên cạnh, Đế Tư Thần dường như đã đoán được gì đó.

"Chịu thua đi, ngươi không phải đối thủ của ta."

Ở trong không gian giả lập, Thánh Vũ khuyên nhủ đối phương.

"Nằm mơ đi!"

Diệp Thiên lớn tiếng quát, hắn vứt bỏ cây đao, tiếp đó liền tung ra một quyền.

Thở dài một tiếng Thánh Vũ nhẹ nhàng bước một bước liền đi tới trước người đối phương, nhẹ nhàng vung tay ra, cả người Diệp Thiên tựa như một quả bóng bị thủng lộ, bị đánh văng ra xa đâm xuyên qua từng cây cổ thụ.

"Ta... Ta sẽ không thua!"

Nhưng dù thế, hắn vẫn gắng gượng đứng dậy.

Tuy nhiên, đứng trước sự mạnh tuyệt đối thì những thứ này vô ích, khi nãy Thánh Vũ đã thu lực lại kha khá chỉ dùng năm phần.

Nhìn thấy đối phương kiên trì đến thế, Thánh Vũ không khỏi thở dài một tiếng, bước nhẹ một bước liền tới sau lưng đối phương, tiếp đó gõ nhẹ vào cổ, trực tiếp đánh cho Diệp Thiên mất đi ý thức.

"Trận đấu kết thúc, người thắng cuộc là Thánh Vũ!"

Khi Diệp Thiên mất đi ý thức, Bạch Đồng liền tuyên bố thắng thua.

Không gian giả lập biến mất, khi Thánh Vũ vừa xuất hiện, vô số tiếng vỗ tay tán dương từ khán giả được vang lên. Khi nhìn thấy khán giả hào hứng vì mình, tán thưởng bản thân mình, hâm mộ mình,... Thánh Vũ không khỏi cảm thấy đắc chí.

Dù hắn đã được hai người là Đường Trường Sinh dạy thực chiến, khả nâng quan sát,... Michale chỉ dạy tu luyện, tu vi cũng tiến bộ vượt bậc trong tám tháng bên trong Quang cầu, tu vi từ Tam Giai Trung Kỳ -> Nửa Bước Tứ Giai, chỉ cách Tứ Giai đúng vài bước, nhưng tính cách vẫn như củ chỉ biết suy nghĩ thêm một tí... Chắc thế.