Chương 24: Đoàn Chiến

"Cái này... Sao có thể?!"

Chứng kiến cảnh Lâm Phi bị Thánh Vũ áp đảo, dễ dàng đánh bại đối phương, khuôn mặt Thanh Phong lộ ra biểu cảm khó thể tin được.

Nhận ra đồng đội của mình đã bị lo lắng, bất ổn, Cảnh Nghi liền trấn an nói.

"Ai cũng sẽ giữ lại con bài tẩy vào các vòng cuối, xem ra chúng ta bị cậu bạn này lừa rồi."

Nghe vậy không chỉ riêng Thanh Phong, các thành viên của Quang Minh Vệ Đoàn Chiến Đội, hay các đội khác cũng đều tự bổ não, đoán mò.

"Làm không tệ, ta xem thường ngươi rồi."

Sau khi Thánh Vũ dễ dàng đánh bại Lâm Phi liền quay về đội, khi hắn vừa quay về thì Trường Ca liền đặt tay lên vai hắn, ánh mắt đối phương dành cho hắn cũng đã thay đổi.

Nói xong Trường Ca quay đầu nhìn về phía Đường Trường Sinh lên tiếng.

"Bây giờ thì, đội trưỡng chúng ta làm gì đây? Vẫn cứ đánh nhau loạn xạ như trước sao?"

Nghe vậy Đường Trường Sinh nhún vai đáp.

"Tất nhiên là... Không."

Chỉ thấy Đường Trường Sinh búng tay một cái, một tia sáng bảy màu bay thẳng lên trời, phân ra thành các tia sáng nhỏ bay về phía từng người trong đội.

"Đây là... Chúc phúc? Xem ra ngươi thật sự là Ma Pháp Sư Toàn Hình. Có điều Đường Trường Sinh ngươi thật ra... Là ai?"

Mục Yên Nhi nhìn xem Đường Trường Sinh, nàng lớn tiếng nói.

Nhìn thấy Đường Trường Sinh có thể sử dụng kỹ năng của Ma Phap Sư loại Hỗ Trợ, sự nghi ngờ dành cho hắn của Mục Yên Nhi đã biến mất phần nào. Vì hôm qua, khi về nhà nàng đã tiêu hao lượng lớn tài nguyên để điều tra đối phương, thông tin rõ ràng chỉ là một người bình thường.

Nhưng ở độ tuổi 14 liền đạt đến Tứ Giai Sơ Kỳ, sử dụng Ma Pháp chỉ bằng một cái búng tay, có thể dùng Ma Pháp nhiều loại hình khác nhau,.. Nhưng thứ này đã khiến nàng nghi ngờ đối phương.

Tuy nhiên, đối với lời nói có phần chất vấn này của nàng, Đường Trường Sinh chỉ cười khổ một cái nói

"Đã nói rồi, là Thần không tin người ta à?"

Nghe được lời này Mục Yên Nhi liền mặc kệ hắn, bản thân nàng không tin lời nói này.

"Các vị có vẻ... Thoải mái quá nhỉ? Nhờ sự thoải mái đấy, đã tạo nên cơ hội cho chúng tôi."

Đúng lúc này từ xa, Cảnh Nghi mỉm cười nói, tiếp đó liền quát lớn.

"Làm đi Thanh Phong!"

Vừa quát xong hắn liền lùi ra xa, để lộ Thanh Phong đang núp đằng sau lưng.

"Phong Dực."

Ở giữa lòng bàn tay Thanh Phong có năm cọng lông màu xanh lá, chỉ thấy đối phương ném bốn cọng ra sau, các thành viên của Quang Minh Vệ Đoàn Chiến Đội lần lượt bắt lấy, tiếp đó tất cả bao gồm cả Thanh Phong đều nhét nó vào miệng.

Từ sau lưng tất cả bọn họ, mỗi người đều mọc lên một đôi cánh màu xanh lá, đôi cánh được tạo ra bởi phong nguyên tố. Ngay sau đấy cả năm người đồng thời bay lên bầu trời.

Vừa thấy cảnh này Mục Yên Nhi liền tái mặt lại.

"Là Phong Dực chúng ta bất cẩn quá rồi."

Tuy nhiên, trái ngược lại với cô, khuôn mặt Đường Trường Sinh vẫn vô cùng bình thản nói.

"Có chuyện gì cần phải lo sao?"

Nghe vậy Mục Yên Nhi không nhịn được hơi nhiu mày, nàng lườm Đường Trường Sinh một cái rồi nói.

"Tất nhiên! Phong Dực giúp bọn họ có khả năng bay, chiến đấu trên không trung, chúng ta chỉ là Tam,Tứ Giai hoàn toàn không có khả năng phi hành, bất lợi hoàn toàn khi đấu với họ!"

"Chỉ thế?"

Khuôn mặt Đường Trường Sinh lộ ra có chút xem thường việc này, tiếp đó hắn búng tay một cái, năm cọng cỏ từ dưới mặt đất mọc lên, quấn quanh tất cả, tiếp đó đưa họ lên không trung.

"Không có khả năng bay thì sao? Ma Pháp Sư chỉ cần dùng Quấn Quanh, tiếp đó điều khiển từng người là được, đây không phải đơn giản sao?"

Ngẩng đầu lên nhìn Mục Yên Nhi, Đường Trường Sinh thản nhiên nói.

"Ngươi có tự tin điều khiển được cả năm người sao?"

Giọng nói mang theo sự nghi ngờ của Mục Yên Nhi vang lên, để đáp lại nó Đường Trường Sinh chỉ nợ một nụ cười vô cùng tự tin cùng kiêu ngạo.

Tiếp đó dưới sự điều khiển từ Đường Trường Sinh, cả năm người còn lại đồng thời được ném về phía đám người Quang Minh Vệ Đoàn Chiến Đội vung vũ khí, khi bọn họ đánh thất bại thì hắn liền dùng dây leo bắt lấy họ rồi tiếp tục ném.

"Thanh Phong cùng mọi người, tôi sẽ giải quyết Đường Trường Sinh, cố gắng chống đỡ."

Nhận thấy tình hình đang khá kém, Phong Dực thời gian sử dụng sắp hết, lập tức Cảnh Nghi liền đưa ra quyết định.

Khi vừa nói xong hắn liền lao về phía Đường Trường Sinh. Tuy nhiên, nào dễ ăn như vậy.

"Viêm Trảm."

"Lôi Đình Trảm."

Hai nhát chém năng lượng màu đỏ, xanh, được bao phủ bởi hỏa diễm cùng lôi điện được chém về phía hắn. Lập tức Cảnh Nghi dừng lại, vung kiếm lên chém ra một nhát chém năng lượng màu vàng được tạo ra bởi quang nguyên tố chặn lại.

"Không dễ ăn thế đâu."

Còn chưa để hắn được nghỉ ngơi, Trường Ca liền lao về phía hắn vung cây đao .

"Tật Phong Chưởng."

Nhưng ngay lúc này, lượng lớn gió được nén lại thành pháo được bắn về phía Trường Ca, trực tiếp đánh văng hắn ra xa, từ trên cao dần dần rơi xuống mặt đất. Lập tức dây leo dưới sự điều khiển của Đường Trường Sinh đã bắt lại hắn.

"Ta sẽ không để các ngươi cản đường đội trưỡng đâu."

Từ xa Thanh Phong bay tới chắn trước mặt Trường Ca nói.

"Tsk, tên phiền phức, tự lo cho mình trước đi!"

Nhìn xem kẻ vừa cản trở mình, Trường Ca tức giận quát lớn, tiếp đó dưới sự điều khiển từ dây leo của Đường Trường Sinh, đưa hắn tới gần Thanh Phong rồi vung đao.

"Phong Hộ!"

Lượng lớn phong nguyên tố phát ra từ trong người Thanh Phong, chúng tạo ra thành một cơn lốc xoáy bao phủ lấy hắn, thành công chặn lại nhát chém từ Trường Ca.

Quay về phía Cảnh Nghi.

Sau khi được Thanh Phong hỗ trợ chặn lại Trường Ca, hắn một đường thẳng tiến bay về phía Đường Trường Sinh. Khi sắp tiếp cận được đối phương, Thánh Vũ liền xuất hiện trước mặt ngăn lại hắn.

"Ngươi không phải đối thủ của ta, tránh ra nếu không muốn bị thương."

Khi vừa chạm mặt Thánh Vũ, lập tức Cảnh Nghi liền nói.

"Ngươi nói đúng ta không phải đối thủ của ngươi."

Dù đã hạ được Lâm Phi dễ dàng, nhưng Thánh Vũ chính bản thân hắn cũng nhận ra rằng, trước mặt Cảnh Nghi người này thì Lâm Phi rất yếu, cách biệt không phải vài cái cấp bậc, người này mang lại cảm giác áp bách cho hắn tựa như Đường Trường Sinh thứ hai.

"Nhưng."

Nói đến đây Thánh Vũ nắm chặt tay quát lớn.

"Ta nhất định sẽ hạ ngươi!"

Cảm nhận được quyết tâm của đối phương, Cảnh Nghi có chút kinh ngạc tiếp đó khẽ cười một cái.

"Xem ra ta đã coi thường, nếu vậy thì tới đi!"

Lời của Cảnh Nghi vừa dứt, lập tức Thánh Vũ liền lao tới vung ra một nhát chém, đồng thời đã sớm sử dụng "Thiên Sứ Thánh Kiếm, Cường Hóa" để bộc lên một lớp quang nguyên tố vào kiếm.

Tuy nhiên, khi lưỡi kiếm vừa chạm vào vai Cảnh Nghi, nó liền ngừng lại, dù Thánh Vũ có vận sức, gia tăng sức mạnh thế nào cũng không chém thêm được.

"Cái gì!"

Khuôn mặt Thánh Vũ lộ ra khó tin, dù hắn biết cách biệt thực lực khá lớn, nhưng lớn đến mức này cũng quá khó tin.

"Thực lực của ngươi đại khái ở mức Tam Giai Trung Kỳ sắp tiến tới Hậu Kỳ, có thể hạ Lâm Phi cũng dễ hiểu, có điều nếu so với tôi thì vẫn còn kém xa."

Cảm nhận được sức mạnh từ Thánh Vũ truyền tới, lập tức Cảnh Nghi liền đoán ra được cấp bậc của đối phương, đồng thời hiểu được vì sao Lâm Phi lại bị hạ.

Không nói thêm lời nào, Cảnh Nghi liền vung kiếm tung ra một nhát chém năng lượng màu vàng được bao phủ bởi quang nguyên tố về phía Thánh Vũ, không còn đường lui hắn chỉ đành dùng kiếm chặn lại.Tuy nhiên, khi lưỡi kiếm vừa chạm vào nhát chém đó, lập tức cả người hắn bị đẩy lùi văng ra xa, sợi dây leo cũng đứt, cả người dần dần rơi xuống mặt đất.

"Chiếu tướng."

Chưa để Thánh Vũ có thời gian rãnh, Cảnh Nghi liền áp sát lại gần vung thêm một nhát chém nữa.

Tuy nhiên, vào chính lúc này đôi cánh Phong Dực đằng sau lưng hắn biến mất, cả người Cảnh Nghi đồng thời mất thăng bằng, nhát chém cũng trật đi một hướng, cả người từ trên không trung dần dần rơi xuống mặt đất.