"Mém chết."
Vừa thoát khỏi quy hiểm trong nháy mắt, Thánh Vũ không khỏi thở phào một hơi, đồng thời cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn. Vừa rồi nếu không phải "Phong Dực" hết thời gian, ăn trúng nhát chém đấy, sợ rằng mình sẽ mất khả năng chiến đấu, nằm viện cũng phải vài ngày.
"Vận may tốt thế? Mình cũng có chút muốn làm nhân vật chính a."
Nhìn thấy Thánh Vũ thoát chết trong nháy mắt, đứng ở vị trí trung tâm điều khiển các thành viên, Đường Trường Sinh không khỏi cảm thấy có chút hâm nộ.
Nói xong hắn cũng búng tay thêm lần nữa, các sợi dây leo biến mất các thành viên đều rơi xuống ngay bên cạnh hắn.
"Thanh Phong cậu đâu rồi!"
Khi "Phong Dực" vừa mất đi hiệu nghiệm, lập tức Cảnh Nghi liền tìm kiếm Thanh Phong ở xung quanh, vì hắn biết thời gian vẫn còn ít nhất năm phút nữa. Dù có bị tiêu hao bởi Trường Ca cũng còn một phút, nhưng "Phong Dực" lại biến mất sớm hơn, chỉ có một khả năng....
"Này, ngươi đi tìm tên này hả?"
Khi Cảnh Nghi vừa nghĩ đến khả năng kém nhất, thì ở phía đối diện Trường Ca liền lên tiếng.
Trên tay hắn đang cầm là Thanh Phong đang mất đi ý thức, trên người chảy đầy máu tươi, mất đi khả năng chiến đấu.
"Tên khốn!"
Nhìn xem đồng đội thân thiết của mình bị đánh thảm như vậy, khuôn mặt Cảnh Nghi lần đầu lộ ra vẻ tức giận, hắn nắm chặt thanh kiếm trên tay.
"Hả? Tức giận à, để ta trả ngươi tên vô dụng này."
Khi nhìn thấy Cảnh Nghi đã bị chọc tức thành công, Trường Ca không khỏi cười đểu thêm một cái, tiếp đó hắn liền ném Thanh Phong về phía đối phương.
Hai tay đỡ lấy Thanh Phong, nhẹ nhàng đặt đối phương xuống đất, ánh mắt Cảnh Nghi khóa chặt lại vào người Trường Ca.
Chỉ thấy hắn ngã người về phía trước, tiếp đó dẫm mạnh xuống mặt đất một bước, trong nháy mắt cách xa nhau 1000m, hắn liền lao tới sát người Trường Ca, tiếp đó liền vung kiếm lên.
"Cái gì!"
Khuôn mặt Trường Ca lộ ra biểu cảm thất thần, hắn khó thể tin được đối phương có thể nhanh đến thế, phải biết hay bên cách nhau tận 1000m! Nhưng còn chưa để hắn nghĩ thêm gì, lưỡi kiếm Cảnh Nghi đã áp sát gần cổ hắn.
"Này, cậu nghĩ tôi tàn hình đấy sao?\n
Nhưng vào lúc này giọng nói của Đường Trường Sinh vang lên, chỉ thấy hắn từ lúc nào đã ở ngay bên cạnh Cảnh Nghi, nhẹ nhàng tung ra một cước được bao phủ bởi lôi điện, đá văng cả người đối phương ra xa.
"Đừng cản đường ta!"
Đâm mạnh thanh kiếm xuống đất giảm lại lực, tiếp đó Cảnh Nghi liền lao về phía Đường Trường Sinh tung ra một nhát chém. Tuy nhiên, nó đã bị đối phương né một cách dễ dàng, mặt cho hắn có tung ra bao nhiêu nhát chém, tất cả đều bị đối phương né tránh!
"Thực lực cũng không tê, có điều... Nếu cách biệt thực lực của cậu cùng Thánh Vũ không phải vài cấp bậc, thì chúng ta cũng tương tự vậy."
Mặc cho Cảnh Nghi có vung kiếm càng ngày càng mạnh, càng nhanh hơn, thậm chí không còn thấy được tốc độ vung kiếm của hắn. Tuy nhiên, trong mắt Đường Trường Sinh lại vô cùng chậm chạp, vừa né đòn hắn vừa nêu ra phân tích của mình.
Nói xong hắn liền đặt lòng bàn tay phải vào ngực Cảnh Nghi, tiếp đó cánh tay đấy được bao phủ bởi lôi điện.
"Lôi Trảo."
Tiếp đó Đường Trường Sinh vung tay lên, tung ra một trảo đánh vào phần ngực Cảnh Nghi ở vị trí gần. Tuy nhiên, đối phương lại không hề bị gì cả.
"Đây là..."
Khi đang khó hiểu vì sao đối phương còn trụ lại được, nhưng khi nhìn thây được một hư ảnh khải giáp màu vàng nhạt bao phủ lấy cơ thể Cảnh Nghi, thì hắn liền hiểu được vì sao.
Ngay lúc này không chỉ riêng Đường Trường Sinh, tất cả thành viên Lục Tinh, mà cả những đội khác hay cả Bạch Đồng cũng lộ ra biểu cảm bất ngờ.
"Hư Ảnh Khải Giáp, Tứ Giai Sơ Kỳ? Có chút thú vị, nhưng cũng không thể gia tăng cách biệt quá nhiều đâu."
Ánh mắt Đường Trường Sinh lộ ra chút hứng thú nhìn xem Cảnh Nghi. Tuy nhiên, giọng nói của hắn vẫn vô cùng bình tĩnh tựa như không để tâm.
"Vậy sao? Thế thì thêm chiêu này thì sao?!"
Nghe vậy Cảnh Nghi cười khẩy một cái, tiếp đó quát lớn một tiếng.
Chỉ thấy hắn nhảy lên cao, lượng lớn Linh Lực được chảy vào trong cơ thể, hắn chuyển hóa chúng tất cả trở thành Quang nguyên tố. Cả cơ thể Cảnh Nghi phát sáng, tiếp đó hắn ném thanh kiếm trên tay lên, giơ tay lên truyền tất cả Quang nguyên tố vào thanh kiếm đó.
Thanh kiếm đấy dần dần hóa khổng lồ, trở thành một thanh kiếm khổng lồ có chiều dài lên đến 10m, chiều rộng 3m, cả thanh kiếm được bao phủ bởi Quang nguyên tố, tỏa ra một luồng ánh sáng cao quý cùng uy nghiêm.
"Thánh Kiếm Vinh Quang!"
Cảnh Nghi quát lớn một tiếng, tiếp đó điều khiển thanh kiếm khổng lồ đấy lao về phía Đường Trường Sinh, so với thanh kiếm kia hắn thật nhỏ bé biết bao.
"Có chút thú vị trò chơi."
Ánh mắt Đường Trường Sinh không khỏi lộ ra vẻ hứng thú, hắn giơ ba ngón tay cái, trỏ cùng giữa về phía trước, tạo ra một hình tam giác. Từ trong ba ngón tay đấy, ba quả cầu lôi điện xuất hiện, tiếp đó chảy ra dòng điện liên kết với nhau, tạo thành một hình tam giác.
Dù chênh lệch về kích cỡ là vô cùng lớn, khi thanh kiếm khổng lồ chạm vào hình tam giác đấy, hai nguồn năng lượng một vàng, một xanh dương đối đầu với nhau. Cuối cùng rơi vào thế bất phân thắng bại.
"Cái gì!"
Nhìn thấy cảnh này Cảnh Nghi liền không thể nào tin được, dù hắn biết cả hai có cách nhau không phải nhỏ. Tuy nhiên, đòn đấy chính là toàn lực của hắn! Nó lại bị Đường Trường Sinh chặn lại một cách dễ dàng!
"Tôi đã sớm nói, thực lực của chúng ta không phải cùng cấp bậc."
Ngước nhìn xem Cảnh Nghi, giọng nói bình thản của Đường Trường Sinh vang lên, tiếp đó hắn chỉ nhẹ nhàng búng tay một cái.
Mây đen mù mịt kéo tới, từ trên bầu trời một luồng năng lượng màu xanh dương, được tạo ra bởi lôi điện giáng xuống người Cảnh Nghi. Cả người hắn bị bao phủ trong một cột lôi điện, ngay tức khắc hư ảnh khải giáp của hắn vỡ nát, cả người rớt xuống mặt đất, mất đi khả năng chiến đấu.