Buổi tối, sau vài ngày bận rộn, Trần Tự cũng có thời gian hẹn bạn gái đi ăn cơm.
Chỉ là sau khi ăn xong, Dương Đào nói cho hắn một tin tức không được tốt lắm, nàng chuẩn bị được điều về Bắc Kinh.
"Dương Đào, tại sao ngươi lại bị điều về vậy, tình huống là sao."
Trần Tự nắm bàn tay nhỏ bé của Dương Đào, thật sự không nỡ rời xa.
"Ta cũng không muốn đấy, Trần Tự, chúng ta chỉ vừa mới xác định quan hệ, hiện tại liền phải tách ra, ta cũng không nỡ xa ngươi." Dương Đào nước mắt lưng tròng ôm lấy Trần Tự.
"Vậy không đi nữa, ngươi từ chức đi. Dù sao công việc này cũng chẳng kiếm được mấy đồng."
Từ chức vừa hay, hai người liền có thời gian ở với nhau nhiều hơn. Cảm giác cũng sẽ càng thêm củng cố, hắn không nỡ cách xa Dương Đào.
"Ta không đi làm, ngươi nuôi ta à?" Dương Đào ngẩng đầu hỏi.
"Nuôi ngươi luôn, ta muốn đem ngươi nuôi thành một con heo mập mạp, đến lúc đó vừa trắng vừa tròn, sinh cho ta bảy tám mười đứa bé." Trần Tự dùng ngón tay vuốt sóng mũi Dương Đào.
"Ngao."
Dương Đào há mồn cắn ngón tay Trần Tự.
"Này này, Dương Đào, ngươi là tiểu cẩu à?" Trần Tự buồn cười xoa xao đầu Dương Đào.
"Ta muốn làm nữ nhân tự chủ kinh tế của mình, không muốn làm một con trùng ăn rồi chờ chết." Dương Đào cầm lấy cái tay đang xoa đầu của mình.
"Nghe nói lần này quay về Bắc Kinh, có khả năng ta sẽ được thăng chức. Nếu thăng lên một cấp, tiền lương ít nhất cũng hơn vạn rồi."
Dương Đào nghĩ đến sau này mỗi tháng mình có hơn vạn tiền lương, trong ánh mắt liền hiện lên tia sáng long lanh.
"Ngươi không thể xin không đi được sao?"
Trần Tự kéo Dương Đào vào lòng, ngửi ngửi mái tóc Dương Đào.
"Không được, ta phải về Bắc Kinh đã, nhận chức xong, nếu như được điều trở lại, chẳng phải đều tốt cả rồi sao?"
Dương Đào ở trong ngực Trần Tự, luôn nghĩ chuyện tốt.
"Ngươi sẽ không sợ chúng ta tách nhau quá lâu, ta thay lòng đổi dạ sao?" Trần Tự thăm dò hỏi.
Dương Đào từ trong ngực Trân Tự thoát ra, vẻ mặt nghiên túc nhìn hắn.
Dương Đào nhếch miệng, làm ra động tác cái kéo: " Nếu như bị ta phát hiện, cẩn thân ta đem tiểu huynh đệ của ngươi..."
Thật hay đùa, nữ nhân này cũng quá mãng đi, một lời không hợp liền thiến bạn trai?
"Hì hì, dọa ngươi đấy, tin chắc ngươi cũng không dám." Dương Đào cười đùa nói.
Trần Tự vội vàng uống ngụm nước, bình phục tâm tình.
"Vì để đền bù tổn thất cho ngươi, tối nay về nhà, ta cho ngươi..." Dương Đào nhỏ giọng ở bên tai Trần Tự nói ra, cuối cùng còn phả một hơi nóng.
"Cho ta cái gì ?"
Trong lòng Trần Tự kích động không thôi, chẳng lẽ hôm nay có thể vượt rào sao? Ta không phải đang nằm mơ đó chứ!
"Tóm lại, về nhà ngươi sẽ biết."
Dương Đào dùng ngón trỏ phải, ở trên ngực Trần Tự vẽ vài vòng.
"Một lời đã định, chúng ta về luôn cho nóng."
Trần Tự lòng như lửa đốt kéo nàng lên xe, ăn thịt hay ăn chay, liền xem đêm nay rồi.
Có Trần Tự lái xe, rất nhanh đã tới dưới nhà Dương Đào.
"Phòng ta thuê quá nhỏ, tí nữa ngươi đừng có chê nha."
Dương Đào vừa cười vừa nói.
Hai người tiến vào phòng, Dương Đào bật đèn lên.
Phòng thuê của Dương Đào cũng không nhỏ, không sai biệt lắm thuộc dạng 2 phòng ngủ một phòng khách, một nữ tử ở một mình thuê phòng như vậy, có chút xa xỉ. Đương nhiên, đây là lấy tiền lương mà nói.
Vừa vào cửa chính là phòng khách, bên cạnh là tủ giày, Trần Tự cùng Dương Đào thay giày xong, cùng ngồi xuống ghế salong.
"Ngươi trước ở đây đợi ta một lát, ta đi thay quần áo. Trong tủ lạnh có đồ ăn vặt cùng nước uống, ngươi thích gì thì cầm lấy là được." Dương Đào nói ra.
Trần Tự nhẹ gật đầu, ý bảo đã hiểu.
Dương Đào tiến vào phòng ngủ, Trần Tự liền đứng lên đánh giá căn phòng này. Phòng khách rộng khoản 15m vuông, còn có một cái ban công nhỏ, trên ban công bày đầy hoa.
Phòng khách được lắp đặt thiết bị đơn giản, mặt tường sơn màu trắng, bến trái cửa ra vào đặt ghế sopha, bên phải là tủ đựng TV cùng TV. Trên đường còn treo vào bức tranh về đồ trang sức, không biết là do Dương Đào mua hay chủ nhà cũ để lại.
Rảnh rỗi không có gì làm, Trần Tự mở TV, nhìn tiết mục của đài truyền hình mình làm. Không nghĩ tới âm thanh TV lại tốt như vậy, hơn nữa vách tường lại kín, khiến âm thanh quanh quẩn trong phòng.
Nghĩ tới chương trình mình quay cũng sắp hoàn thành, cũng sắp được chiếu lên TV, hy vọng chương trình này của hắn có thể được khán giả đón nhận
Nếu như chương trình này thành công, thì kế hoạch sau này là gì?
Làm thêm chương trình nữa, < Thử thách cực hạn > ? Chương trình này cũng không tồi, hơn nữa cũng do đài truyền hình SBN sản xuất. Sớm làm ra, cũng coi như vật quy nguyên chủ. Chỉ là < Running Man > cùng < Thử thách cực hạn > đều là game show ngoài trời, có thể tạo thành tình cảnh tài nguyên chia đều không, như vậy đối với hai chương trình cũng không tốt.
Hay là < Mask Singer > cũng không tệ, game show này không tạo thành ảnh hưởng gì với < Running Man >, hơn nữa loại tiết mục âm nhạc này rất nổi tiếng đấy, có thể hình thành hỗ trợ cho < Running man >.
Còn có < Nhịp đập trái tim > cùng với < OFFER RUNG ĐỘNG LÒNG NGƯỜI >, hai tiết mục này, một nói về tình yêu, một nói về chủ đề xã giao, là loại hình tiết mục khiến người xem như được ăn đường, hơn nữa còn được thảo luận rất nhiều. Nhất là < OFFER RUNG ĐỘNG LÒNG NGƯỜI > mùa 2, thành viên tham gia đều có tài hoa, lại có nhan sắc, làm cho người ta không biết nên đẩy thuyền cặp nào.
Suy nghĩ một chút, nhiều chương trình hay như vậy, hàng năm cho ra một cái là đủ rồi. Có lẽ đến lúc đó không còn là thời đại hoàng kim của phim truyền hình, mà là của tiết mục giải trí.
Thời điểm Trần Tự đang nghĩ tới kế hoạch tương lai cho đài truyền hình, thì một đoạn nhạc êm dịu vang lên, Dương Đào từ phòng ngủ chậm rãi đi ra.
Từ trước đến nay, mỹ nhân không phải xinh đẹp tuyệt trần thì chính là quyến rũ động lòng người. Nhưng Dương Đào không phải thế, nàng bách biến vạn hóa, khi cười thì giống như tiểu muội muội nhà bên, lúc đối nhân xử thế thì đoan trang, lúc lịch sự thì như tiên tự thoát ly phàm tục.
Dương Đào một thân đồng phục y tá thật sự là quả đáo ướt mọng, lạnh lùng như băng. Làn da trắng nõn, đường mũi thẳng, cặp đôi đỏ mọng mê người, toát lên vẻ quyến rũ động lòng người. Mà cặp mắt sáng như bảo thạch kia, thật giống như biết nói chuyện. Vong eo nàng manh khảnh, tôn lên đường cong duyên dáng. Thật sự là nhiều một chút thì mập, mà ít một chút thì gầy.
Dưới chiếc vày hộ sĩ là vèm rén trắng, giống như nhìn thấu lại không thấu, lộ ra vẹ du hoạch mười phần.
Mỹ nhân như thế, nguyện ý cosplay, có được bạn gái như vậy, thật là nhân sinh may mắn.
'Đồng phục y tá a! Đáng yêu quá !' Trần Tự cố gắng khiến mình không nhảy dựng lên.
"Dương Đào, đây là kinh hỉ mà ngươi nói sao?" Trần Tự giọng khàn khàn hỏi.
Dưong Đào lạnh lùng dị thường, đi giày da bóng loáng màu đen, bước tới chỗ Trần Tự.
Nàng nghiêng nghiêng đầu, khẽ cắn môi dưới, tay phải giữ chặt cổ áo Trần Tự, đưa hắn từ dưới ghế salon kéo lên.
"Vì ngươi mà ăn mặc vậy đấy, thích không?" Giọng nói Dương Đào mang thêm vài phần nhu hoa, trong nhu hòa mang theo vài phần quyền rũ, khiến người nghe như muốn xé thấu tim gan, muốn dứt cũng không được.
"Thích! Nhìn cả đời cũng không đủ!" Trần Tự hướng về cặp môi đỏ mọng của Dương Đào hôn xuống.