Chương 56: Mỹ Thực

Thời điểm tháng 10 thời tiết Thượng Hải rất mát mẻ, đi trên đường, đều có nhìn thấy các cặp đôi rúc người vào nhau, không thèm để ý ánh mắt người ngoài.

Trần Tự cùng Dương Đào đi đến tiệm tên Quế Mãn Lũng, là một nhãn hiệu nổi tiếng được thành lập hơn mười năm. Quế Mãn Lung kêu rất êm tai, làm cho người ta có cảm giác cổ xưa, cảm giác như hoa quế bay xuống đất vàng. Mà chi nhánh ở Phổ Đông này cũng được trang trí hết sức thú vị.

Cửa hàng ở chỗ này, đều được trang trí vô cùng đặc biệt, mỗi cửa hàng đều có cách trang trí khác biệt, đều có điểm đặc sắc riêng. Mà khách điếm Quế Mãn Lung này, vào cửa chính là treo đầy cành hoa đào, làm cho người ta thoáng cái như được hút ra khỏi đống công việc bận rộn.

Thời điểm hai người Trần Tự đến đây, đã qua giờ cơm, nhưng chỗ ngồi cũng không còn nhiều lắm, trong tiệm cũng coi như là rộng rãi, có các loại vách ngăn, chia thành nhiều không gian nhỏ, ngòn đèn màu ấm, bàn làm bằng gỗ, bát đĩa được làm bằng gốm sứ có đồ án men xanh, làm cho người ta có cảm giác cổ xưa.

Hoàn cảnh trong tiệm cũng không ầm ĩ, các thực khách hoặc là hưởng thụ bữa ăn, hoặc là nhỏ giọng trao đổi với nhau, trên mặt đều toát lên vẻ thỏa mãn.

Hai người cũng không chọn phòng riêng, một là do vắng vẻ, hai là ăn cơm nên có chút cảm giác náo nhiệt. Bọn hắn tìm một chỗ vắng ngồi xuống, sau đó liền có nhân viên phục vụ chạy tới nhiệt tình chào hỏi.

Trần Tự cầm lấy thực đơn, ngồi xuống bên cạnh Dương Đào, mở ra menu cùng nàng chọn món.

"Trứng tôm nhân sâm đại ô, nhìn phân lượng khá nhiều đấy, hơn nữa còn làm cho người khác muốn ăn, gọi một phần đi. Dương Đào, ngươi thích ăn gì?"

Tràn Tự chỉ vào menu, nghiêng đầu hỏi.

Trứng tôm nhân sâm Đại Ô là đồ ăn của Thượng Hải Huy Châu có từ triều Thanh, nhờ vào seri < Vị Ngon Trên Đầu Lưỡi > của đài CCTV khiến nó tiến vào tầm mắt của đại chúng, làm cho người khác đến Thượng Hải du lịch phải gọi.

"Ồ? Trần Tự, ngươi nhìn món này đi, thật đẹp, nếu không kêu thêm món này nữa?"

Dương Đào chỉ vào món 'Thịt cua công chúa', phía trên đại khái cắm vào mài bông hoa hồng, đánh trúng vào tâm hồn thiếu nữ.

"Ngươi thích là được rồi." "Trần Tự vừa cười vừa nói.

Ngoài trừ hai món trên, Trần Tự lại kêu thêm ' Mì lạnh trộn gà' cùng với 'Kim thang hàng tam tiên(súp tôm)'

Súp tôm là món đặc sản của Hàng Châu, một trong những món ngon nổi tiếng, nguyện liệu từ nước thịt, cá, tôm, thịt gà,...món ăn này có vị mền mại, tươi mới, tư vị đa dạng, mùi thơm nồng đậm

Sau khi gọi xong món ăn, Trần Tự lại kêu một bình trà Long Tỉnh, giá cả không đắt, khá rẻ đấy.

Tiệm này dọn đồ ăn lên rât nhanh, không để bọn họ đợi quá lâu, đồ ăn liền mang lên.

Đầu tiên là món 'Trứng tôm nhân sâm đại Ô' món này sau khi dọn lên tỏa ra tia sáng từ trứng tôm, xung quanh từng lát nhân sâm thái mỏng, nếm vào có vị ngọt cùng khá mềm.

Chỉ có điều thịt tôm khá ít, múc hai ba miếng liền xong, không đủ nhét kẽ răng.

"Món này thật ngon!" Dương Đào vừa ăn vừa khen ngợi.

Món thứ hai 'Thịt cua kiểu công chúa' có tạo hình khá đẹp, phân lượng cũng khá nhiều. Hơn nữa nước chấm còn không tồi, trứng hoa, cá rốt làm tăng thêm mùi vị thịt cua, kết hợp với nước chấm chua ngọt, thật sự khiến người ta muốn ăn nhiều lần.

Món ăn này không tệ, từ nước chấm đến thịt cua đều rất ngon, chỉ là phần bột chiên bọc thịt cua hơi cứng.

Sau khi món này dọn lên, Dương Đào cũng không động đũa, mà khen một tiếng thật đẹp, tiếp theo lấy điện thoại ra chụp ảnh, bảo là muốn cho khuê mật đói thèm.

Món thứ ba là 'Mì lạnh trộn gà', nói thật, món này làm cho Trần Tự có chút kinh ngạc, vốn chỉ tưởng là một bát mì, không nghĩ tới dọn lên liền là một đĩa lớn.

Trong đĩa có rất nhiều mì, không có nước, phía trên bỏ hạt tiêu, đậu phộng, rau thơm. Đem thịt gà cắt nhỏ đổ vào trộn lên, thêm chút gia vị, nếm thử một miếng liền cảm thấy rất ngon. Đối với người không hay ăn cay mà nói, mùi vị món ăn này vừa vặn, lại có thể giải nhiệt, nhưng đối với thực khách đến từ phía Nam cùng Xuyên Thục, món này có chút nhạt nhẽo.

Bất quá Trần Tự cùng Dương Đào đều không quá thích ăn cay, nên món này khá hợp.

Cuối cùng là món 'Kim thang hàng tam tiên', phân lượng vừa đủ, bên trong có thịt tôm, thịt gà, thịt heo, kết hợp với nhau, mùi vị khá đậm đặc, cũng không có vị tanh. Món này, Trần Tự húp một chén xong, liền không ăn nữa, còn dư lại đều nhường Dương Đao húp sạch.

"No rồi, no rồi, không ăn tiếp được nữa."

Dương Đào dựa người sau ghế, hai tay vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, tỏ ra thỏa mãn.

"Ai bảo ngươi ăn no như vậy, bụng sẽ không khí chịu chứ?" Trần Tự nhìn nàng nói ra.

Dương Đào chu miệng nhỏ nhắn của mình: "Ai bảo ngươi dẫn ta đến đây? Ta là người không thể lãnh phí, nhất là mỹ thực. Ai ôi!"

Dương Đào nói xong ôm bụng, bắt đầu lẩm bẩm.

"Tới đây, để ta giúp ngươi xóa."

Trần Tự nhìn bộ dạng của Dương Đào, có chút đau lòng.

Dương Đào nâng cái bụng phình của mình, lảo đảo đi tới bên cạnh Trần Tự. Sau đó giang tay ra, ủy khuất trông mong nhìn Trần Tự.

Trần Tự một tay kéo Dương Đào ngồi lên đùi mình, một tay vỗ cái mông nhỏ của nàng, đau lòng nói ra: "Nhìn ngươi lần sau còn dám chà đạp thân thể của mình nữa không."

"Biêt rồi." Dương Đào nũng nịu nói.

Ồ, nữ tử phương Bắc, còn biết làm nũng nữa?

Trần Tự có chút muốn cười, bất quá vẫn nhịn xuống. Hắn một tay ôm lấy eo nhỏ của Dương Đào, một tay xoa xoa bụng nhỏ.

Dương Đào tựa ở trong ngực Trần Tự, thoải mái rên hừ hừ.

"Anh iu...."Dương Đào đột nhiên nói ra.

"Hả?"

"Ngươi thật tốt." Dương Đào hôn vào má Trần Tự.

Trần Tự cười cười, tiếp tục xoa bụng cho nàng: "Thế nào, tốt hơn nhiều chứ?"

"Tốt hơn nhiều, không còn trướng đau nữa." Dương Đào có chút xấu hổ cười cười.

Trần Tự nhìn bộ dạng đáng yêu của nàng, cững chiều sờ sờ cái mũi.

Ba mươi tuổi rồi, đôi kjhi thật giống như tiểu nữ sinh hai mươi a.

Tính tiền rời đi, một bữa cơm cũng chỉ hết ba trăm tệ, giá cả khá rẻ nhưng thức ăn lại nhiều đấy.

Từ trong tiệm đi ra, Trần Tự không có lái xe rời đi, hắn chuẩn bị cùng Dương Đào đi dạo, vừa dễ dàng tiêu cơm.

"Dương Đào, chúng ta vào trong kia xem một chút đi."

Trần Tự nắm tay Dương Đào, chỉ vào trung tâm thương mại New Yaohan nói.

"Không đi, ta không muốn ngươi tốn tiền, giá hàng hóa Thượng Hải cao như vậy, tiếp kiệm tiền sau khi kết hôn dùng đi."

Dương Đào biết rõ Trần Tự có tiền, nhưng nàng không muốn hắn lãng phí tiền mua đồ cho mình.

Trong nội tâm Trần Tự ấm áp không thôi, hắn hôn một cái vào trấn Dương Đào, cười cười nói: "Yên tâm đi, chỉ đi vào nhìn xem, ta cũng không mua đồ lung tung đâu."

"Cái này thì được, ta cũng chỉ là cô nương bình thường, bản thân không cần thứ xa xỉ."

Dương Đào vì Trần Tự sửa sang lại cổ áo, hào phóng nói ra.

"Tốt, vậy thì mời bảo bối của ta, phu nhân Đào tử cùng ta tới trung tâm thương mại dạo chơi."

Trần Tự cầm lấy bàn tay nhỏ bé, sải bước đi vào trung tâm thương mại.