Dòng người bên trong trung tâm thương mại đông không kể nổi, bất kễ là lão niên hay là gia đình nhỏ, nữ sinh cấp ba hay nữ nhân công sở, đều có thể nhìn thấy trong này.
Thừa dịp mùa Đông còn chưa tới, nữ nhân thi nhau khoe cặp đùi trắng bóp của mình.
Áo phông lụa trắng, quần đùi âu thêm đôi xăng đan, ai nấy đều tỏa ra mị lực của mình, các nàng đi trên đường, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của nam nhân.
Mỹ nữ chân trắng, mỹ nữ tất chân, mỹ nữ JK, mỹ nữ phong cách Lolita, tất cả thể loại đều có thể nhìn thấy ở đây, mà trùng hợp, Trần Tự lại có một đôi mắt tinh phát hiện cái đẹp.
Tuy rằng đang nắm tay bạn gái, nhưng mà thế này cũng không ảnh hưởng đến chuyện hắn tận hưởng cái đẹp.
Mùa hè....Thật sự tốt mà.
Thời điểm Trần Tự đang đứng núi này trông núi nọ, thì bên hông truyền đến một hồi đau nhức, kéo hắn quay về hiện thực.
"Dương Đào, buông tay buông tay, đau uuuuu..."
Đào tử thật biết véo người mà, nàng dùng hai ngón tay véo phần thịt mềm nơi hông Trần Tự, cứ như vậy bóp một cái, Trần Tự đau đớn như bị ong châm.
Dương Đào buông bàn tay nhỏ bé ra, dùng giọng mũi nói: "Nhìn mỹ nữ có đẹp không?"
"Đẹp đẹp...A, không, không đẹp, nào có người xinh đẹp hơn quả đào của ta!" Trần Tự chính nghĩa nói.
Dương Đào lại có chút xấu hổ nhỏ giọng nói ra: "Ngươi...Nếu ngươi thích kiểu như vậy, về nhà ta mặc cho ngươi xem."
"Thật chứ!"
Còn có chuyện tốt như vậy? Trần Tự vui vẻ không thôi.
Hai mắt Trần Tự đảo đảo, kéo Dương Đào vừa đi vừa nói chuyện: "Đi, mang ngươi đi mua thứ tốt."
"Mua gì?" Dương Đào có chút ngốc nghếch hỏi.
"Mua thứ tốt, ví dụ như..."
Trần Tự đem miệng ghé đến bên tai Dương Đào, nhỏ giọng nói.
"Ngươi xấu lắm" Dương Đào xấu hổ nói, cổ đều đỏ lên.
Nàng đã ba mươi rồi, còn chưa từng mặc quần áo kiểu kia, không nghĩ tới có một ngày sẽ mặc, thật hối hận khi nói những lời kia.
Mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng Dương Đào cũng không có cự tuyệt, cũng lớn tuổi rồi, không phải tiểu cô nương, da mặt cũng không còn mỏng.
Trần Tự cùng Dương Đào đi tới một tiệm trang phục, là một nhãn hiệu nổi tiếng. Đến tiệm này đều là thiếu nam thiếu nữ, bất kể là tiến đến hay là ra ngoài, khuôn mặt bọn họ đều đỏ rực cả đấy, bô dạng vô cùng xấu hổ.
Trần Tự cũng không để ý ánh mắt của người khác, tự nhiên đánh giá trang sức cùng quần áo trong tiệm.
"Bộ trang phục thủy thủ này, bộ đồng phục nữ sinh Nhật Bản, bộ tiếp viên hàng không, bộ hộ sĩ, bộ giáo viên, toàn bộ lấy hết cho ta, mỗi thứ một bộ." Trần Tự chỉ chỉ vào mấy bộ đồ nói.
"Còn có mấy loại tất chân, màu tím, vớ đánh cá, vớ dài, tất cả đều lấy." Trần Tự nhìn về phía nội y, nói: "Bên kia lấy hết toàn bộ."
"Tốt, tốt..." Nhân viên bán hàng bị loại khí chất LSP của Trần Tự chấn nhiếp rồi, chưa từng có khách hàng nào mặt dày như vậy.
(LSP: kẻ háo sắc)
So với Trần Tự, cả mặt cùng cổ Dương Đào đỏ sắp chín rụng rồi.
Trong lòng bàn tay nàng chảy đầy mồ hôi, hơn nữa đâu óc có chút ông ông.
''Lão ca kia thật biết chơi."
"Cao thủ a!"
"Mua nhiều như vậy, không sợ đau thận sao?"
Dưới ánh mắt 'sùng bái' của đồng đạo, Trần Tự ra tính tiền, cầm theo túi lớn túi nhỏ rời đi.
Dương Đào lúc này có chút run rẩy, nếu như ở trong manga, hẳn khuôn mặt nàng sẽ bốc ra hơi nóng.
"Ngại chết đi được, tới chỗ như vậy mua mấy thứ kia, thật là quá mất mặt đi."
Dương Đào nhìn gót chân Trần Tự, nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo. Đầu cũng không dám ngẩng lên, sợ bị người ta nhìn ra liền ngại chết.
"Chỉ là mấy bộ đồ thôi mà, chúng ta cũng không phải tiểu cô nương hài tử, sợ cái gì chứ." Trần Tự cười nói.
Qua một hồi lâu, Dương Đào mới chậm lại. Thời điểm này, người xung quanh cũng dần dần ít đi.
Trần Tự dẫn Dương Đào tới khu xa hoa, tới nơi này, mĩ nữ mĩ nam ít đi ra nhiều.
Cũng đúng thôi, không phải cùng khuê mật dạo phố, thì chính là nam sĩ thành công dẫn nữ nhân tới mua sắm.
Mà có thể hợp đôi như Dương Đào cùng Trần Tự, cũng chẳng có mấy mống.
"A? Đào tử, nhìn một vòng ở đây ta liền phát hiện ra một điều. Nam sĩ xung quanh đây, nếu soái hơn ta thì không nhiều tiền bằng ta, mà nhiều tiền hơn ta thì không soái bằng, ngược lại người đi bên cạch bọn hắn, cũng chỉ thua kém ngươi một chút"
Trần Tự tiến bên tai Dương Đào, dương dương đắc ý nói.
"Ta sao có thể so với mấy tiểu cô nương chứ, lấy tuổi của ta làm a di bọn họ cũng được."
Dương Đào nghe được Trần Tự khen ngợi, trên mặt cười tươi như hoa, những vẫn xấu hổ khiêm tốn đấy.
"Ngươi không thấy được sao? Những nữ sinh kia, đều hâm mộ nhìn ngươi, xem ra bọn họ hâm mộ ngươi có đại thúc đẹp trai như ta làm bạn trai đi." Trần Tự nói đùa.
Dương Đào che miệng cười nói: "Ngươi thật biết nói đùa, ngươi trước kia cũng hài hước vậy sao?"
"Không có, chỉ khi cùng ngươi một chỗ, ta mới thú vị như vậy." Trần Tự nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé Dương Đào nói.
Dương Đào cười cười, nụ cười của nàng giốn như bông hoa mẫu đơn vậy, kiều diễm ướt át, hương thơm bốn phía. Nụ cười này như hướng thẳng vào nội tâm mọi người, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, gióng như ánh mặt trời giữa mua đông lạnh giá.
Lúc này cảm giác Dương Đào giống hệt thiếu nữ, hẳn chuyện này có liên quan đến nàng hưởng thụ tình yêu đi, dù sao tình yêu cũng là thứ khiến nữ nhân hạnh phúc, mà có hạnh phúc thì trên mặt với có nét thiếu nữ như vậy. Đây cũng một phần nhờ công Trần Tự, không có hắn, Quả Đào không có khả năng hạnh phúc như vậy.
Trần Tự cũng chú ý người qua đường xung quanh, có hâm mộ, có ghen ghét,...hắn cười cười, dùng sức nắm chặt bàn tay Dương Đào, coi như công khai tuyên bố chủ quyền.
Dương Đào tuy rằng xấu hổ, nhưng rất phối hợp với Trần Tự, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Người qua đường bị hai người cho ăn một bụng cẩu lương, ai nấy đều nhắm mắt lại, đường ai nấy đi.
Nhìn thấy bọn họ thất bại rút lui, Trần Tự dương dương tự đắc, kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực, nhìn bốn phương tám hướng.
Sau khi thị uy, Trần Tự nắm tay Dương Đào tiến vào tiệm Prada, hai người tiếm vào cửa hàng, liền có một nữ nhân tầm khoản hai sáu tuổi nhiệt tình chạy tới tiếp đón, '' Tiên sinh, phu nhân, hai người khỏe chứ, xin hỏi nhị vị cần gì?"
"Ta muốn một cặp kính mát, mặt khác giúp bạn gái ta chọn một túi xách cùng một đôi giày cao gót." Trần Tự nhìn bên trong cửa hàng nói ra.
Nhân viên nghe nói Trần Tự muốn mua nhiều thứ như vậy, trong bụng sớm nở đầy hoa.
"Tiên sinh, ngài xem kính mát này được không?" Nhân viên từ trong tủ lấy ra một chiếc kính, nói: "Đây là kính LINEA ROSSA ."
Trần Tự nhận lấy xem xem, cân nặng phù hợp, cũng không quá nặng cũng không quá nhẹ, hắn gật đầu nói: "Lấy cái này đi."
Về phần giá của chiếc kính này, Trần Tự không thèm để ý, hắn hiện tại mua hàng sẽ không để ý giá cả, chỉ quan tâm đến sự thoải mái của mình.
Dương Đào ngược lại để ý tới giá cả, hay lắm, một cái kính râm mà thôi, vậy mà hết hai nghìn ba trăm tệ, thật sự đắt a.
Dương Đào có chút đau lòng, Trần Tự cái gì cũng tốt, chỉ là ở chỗ tiêu tiền, cũng quá tiêu tiền như nước rồi.
Số tiền này dùng để ăn cơm, nàng cũng không cảm thấy đau lòng, nhưng dùng để mua kính râm, thật sự cảm giác quá mắc đi.
Bất quá nghĩ đến túi xách cùng đôi giày mà Trần Tự sắp mua cho nàng, nàng liền cảm thấy càng thêm đau lòng, Prada a, chính là nhãn hiệu trước đây mà nàng không dám nghĩ tới, tùy tiện mua một thứ, cũng hơn nghìn tệ rồi.