Chương 46: Mua Nhà

Thời điểm mua xe, Trần Tự đã nghĩ tớ chuyện đổi một căn nhà, hắn cũng nhờ Trần Húc để ý tin tức về mầy căn phòng, chỉ là một mực không có thời gian đi xem. Hiện tại chuyện của công ty cũng không tính là quá bận, liền mang theo thư ký đi coi nhà.

Trần Tự mặc dù có tiền, nhưng bây giờ còn chưa có suy nghĩ mua biệt thự trong đầu, sản nghiệp công ty còn chưa có, còn không biết tiếp theo đốt bao nhiêu tiền. Với lại, thị trường chứng khoán đang trong giai đoạn tăng trưởng, đem tiền rút ra đi mua phòng ốc, quả thật không có não mà.

Nhà ở không phải đầu cơ, Trần Vũ cũng không nhắm tới những căn nhà ở thương mại, lấy thân gia của hắn hiện tại, không cần phải chơi trò trữ hàng. Hơn nữa, về sau có nhân viên hay bằng hữu tới nhà làm khách, phòng ở quá nhỏ cũng không tốt. Bởi vậy, phòng ở cao cấp là nơi thích hợp cho hắn cư trú.

Hôm nay giá phòng trung bình của Thượng Hải là ba mươi ngàn tệ một mét vuông, mà cao cấp thì hơn mười vạn một mét vuông. Trần Tự tính rút ra ba bốn mươi triệu mua một căn phòng thích hợp ở Thượng Hải, như vậy cũng không tạo thành cảnh thiếu hụt tài chính, cũng sẽ không lãng phí, hiện tại hắn ở một mình, không cần mua biệt thự làm gì.

Căn cứ vào tin tức của Trần Húc, Trần Tự lựa chọn Bạch Kim Loan Phủ Đệ (Above The Bund ). Nơi này cách trụ sở công ty khá gần, đi làm thuận tiện. Về phần mấy khu Đông Giao Nhất Hào hay chung cư Tomson Riviera thì hắn hoàn toàn không có hứng thú. Mua nhà ở chỗ này cũng chỉ để thể hiện đăng cấp, chẳng mấy ai vào ở, cứ để cho kẻ khác có tiền mua đi.

Bạch Kim Loan Phủ Đệ nằm ở trung tâm Haiping, nhìn ra ngoài là Lục Giả chuy, nhìn về phía Bắc là sông Hoàng Phổ. Nhà ở đây có nhiều loại, 2 phòng, 3 phòng, 4 phòng. Trần Tự lần này nhắm tới căn bốn phòng ngủ, như vậy người một nhà có ở cũng dư sài.

Bạch Kim Loan Phủ Đệ bắt đầu giao dịch từ năm 2009, thẳng đến năm 2012 mới bàn giao công trình. Từ năm 2012 đến năm 2014, bất quá chỉ mới được 2 năm, nhưng phòng có view đẹp đều bán hết rồi, còn dư lại mấy căn phòng có vị trí không đẹp hay là không phù hợp với yêu cầu của Trần Tự, vì vậy hắn chỉ có thể mua loại phòng secondhand, đối với hắn mua phòng cũ hay phòng mới cũng chả khác gì nhau, dù sao cũng phải đập đi xây lại.

Lần này, trùng hợp có một hộ gia đình muốn bán lại phòng để ra nước ngoài sinh sống, vì vậy vội vã bán gấp. Trần Tự ở trên mạng xem qua bố cục thiết kế, tỏ ra rất hài lòng. Quan trọng nhất là, chủ nhà cần tiền gấp, tình nguyện muốn bán cho người thanh toán một lần duy nhất, chứ không phải trả góp qua ngân hàng.

Trần Tự cùng thư ký đi tới xem, nhìn căn phòng một lần. Căn phòng này nằm ở tầng 32, rất thích hợp ngắm cảnh, hơn nữa là loại bốn phòng ngủ, diện tích rộng đến 371 mét vuông.

Chủ hộ là một gia đình năm người, ngoài trừ hai vợ chồng, thì còn có cha mẹ hai người cùng hài tử, còn có một căn dùng làm thư phòng. Trong thư phòng đều là sách có liên quan đến tài chính, hơn nữa dấu vết đọc qua còn rất rõ ràng, nói rõ chủ nhà không phải mua sách về khoe khoang.

"Trương tiên sinh, muốn di dân qua Mỹ sao?"

Trương tiên sinh chính là chủ phòng, tựa hồ là một người làm trong mảng tài chính.

"Tuổi lớn rồi, hai tử cũng sắp đi học trung học, vì tương lai hài tử, ta đành di dân qua Mỹ, bằng không cũng không vội vã bán nhà như vậy." Ngữ khí Trương tiên sinh tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

Vì hài tử? Vậy sao? Hay là do trong nước cho dù có tiền cũng không không làm mưa làm gió nổ, nên đành qua chủ nghĩa tư bản để hít hương thơm, hy vọng vị Trương tiên sinh này về sau không vì quyết định này mà hối hận.

"Ha ha, hiểu được hiểu được." Trần Tự ha ha cười nói.

"Trương tiên sinh, căn phòng này cũng được, chỉ là về mức giá..." Trần Tự cũng không nói hết câu, hắn đang chờ Trương tiên sinh nói ra một cái già phù hợp.

'Ngươi đã vội vàng bán nhà như vậy, vậy thì đừng trách ta ép giá, so với việc ngươi bị người Mỹ hố cho một trận, không bằng đem tiền để lại trong nước đi, để ta tạo phúc cho muôn dân a." Trần Tự thầm nghĩ.

"Giá nhà ở Bạch Kim Phủ Đệ hiện tại khoảng hai mươi vạn một mét vuông đấy." Trương tiên sinh giãy giụa nói ra.

Hắn làm sao không biết Trần Tự đang ép giá, thế nhưng mà, ai bảo hắn cần tiền gấp?

"Ừ." Trần Tự nhẹ gật đầu.

Vậy thì sao? Bây giờ ngươi đang bán gấp, cũng không phải ta vội mua. Coi như ở Thượng Hải, cũng không phải ai có đủ tiềm lực tài chính, một hơi lấy ra mấy chục chiệu mua phòng đi.

Trương tiên sinh thấy Trần Tự bất vi sở động, biết mình không còn nhiều đất để giãy giụa, chỉ có thể nói: "Thời điểm ta mua căn phòng này, giá phòng là mười hai vạn một mét vuông, bất quá ta mua bằng khoan vay ngân hàng, tính cả tiền lãi, ta bán ngươi mươi lăm vạn một mét vuông."

"Ta đang cần tiền gấp, mấy ngày nữa ta phải lên máy bay qua Mỹ rồi, nên giá này đã là giới hạn cuối cùng của ta, hơn nữa ta sẽ khuyến mãi cho ngươi hai chỗ đậu xe của mình." Trương tiên sinh cắn răng nói.

Trần Tự cũng không trông chờ vào việc Trương tiên sinh bán lại căn nhà bằng với giá hắn mua, hiện tại giá hắn nói ra, so với giá thị trường thị tiện nghi hơn năm vạn. Hơn nữa còn được hai chỗ đỗ, rất tiện lợi.

Vì vậy, Tô Hạo cũng không trả giá nữa, nói thẳng: "Được, mười lăm vạn thì mươi lăm vạn, phòng này ta mua."

Trương tiên sinh như trút được gánh nặng, cười cười, lần này hắn coi như bỏ ra hết máu, nếu không phải mau chóng lấy tiền, hắn cũng không cần bán với giá này.

Ký hợp đồng xong, Trần Tự đưa tiền đặt cọc, còn khoản tiền còn lại, hắn sẽ thanh toán hết khi sang tên xong.

Rời khỏi tòa nhà, Trần Tự nghe thư ký của mình lẩm bẩm cái gì đó, vừa rồi hắn không tiện hỏi, hiện tại không có người khác, hắn trực tiếp hỏi: "Shibata, cô đang nói gì vậy?"

"Vâng? Tôi sao? Trần tổng, tôi đang tính xem ngài mua căn phòng này hết bao nhiêu tiền." Shibata Michiko cười ngây ngô nói.

"Tổng cộng hết năm mươi lăm triệu sáu trăm bốn mươi ngàn, cái này còn cần phải tính?" Trần Tự kinh ngạc nói.

"Gần một tỷ Yên rồi, Trần tổng thật có tiền."

Hai mắt Michiko tỏa sáng, thiếu chút nữa nước miếng chảy ra.

"Coi như cũng được đi."

Trần Tự mở APP giao dịch chứng khoán ra nhìn, nhìn vào cổ phiếu mình mua, phát hiện đều tăng giá, mới qua hài ngày, hắn liền lời hai trăm ngàn (?) rồi, qua mấy ngày nữa, liền đủ mua một căn phòng nhỏ.

"..."

Michiko thầm nghĩ, 'Giả bộ trang bức làm gì chứ, còn bày đành nói một tỷ yên coi như cũng được, ta làm cả đời cũng không kiếm được số tiền đó đấy biết không.'

Trần Tự cất điện thoại, đi trước hai bước, quay đầu lại ,phát hiện thư ký của mình vẫn còn đang ngẩn người, vì vây quay người lại, hướng mông nhỏ đanh vểnh lên của nàng vỗ một cái, ''Mochiko, cô còn ngẩn người cái gì nữa, đi thôi!"

"A!"

"Trần tổng..."

Michiko mắc cỡ đỏ mặt, nước mắt lưng chòng, hai tay che lại cái mông nhỏ của mình.

"Không đi, cô liền bắt xe về công ty đi, đến muốn liền trừ lương." Trần Tự uy hiếp nói.

"A, biết rồi, đi thôi." Michiko ủy khuất đi theo sau lưng Trần Tự.

'Cái tên lão bản này nhất định là kẻ háo sắc, hắn cố ý sờ mông ta, hừ, cũng may bạn trai của ta không có ở đây' Trong nội tâm Michiko tỏ ra bất bình, gào thét mắng Trần Tự hỗn đản, đáng tiếc nàng không dám nói ra.

Giải quyết xong vấn đề nhà ở, trong nội tâm của Trần Tự có chút vui vẻ, nhưng lại có chút cấn cấn vì đây không phải phòng mới, cái này tựa hồ giống như nam nhân phát hiện mình không phải lần đầu của bạn gái vậy.

Tuy rằng đã đặt cọc, nhưng còn chưa sang tên, hơn nữa còn phải sửa sang lại, tạm thời không vào ở được. Bởi vậy, hắn chỉ có thể tạm thuê một căn phòng nhỏ, diện tích tốt nhất khoản hai ba trăm mét, hơn nữa còn phải gần công ty.

Thuê phòng chứ không phải mua nhà, loại chuyện này giao cho người chuyên nghiệp đi làm thì tốt hơn.