Chương 45: Cùng Thư Ký Đi Công Tác

Ở một công ty mới thành lập, mọi thứ đều rất phức tạp, có nhiều chuyện quan trọng cần lão bản quyết định.

Trần Tự nhìn tài liệu chất đầy trước mặt mình, cao hơn cái đầu. Bất quá mấy thứ này không có chữ kỹ của hắn thì không được, vừa thành lập công ty, chế độ chấp hành còn chưa được mượt, loạn thành một đống, trăm ngàn chỗ hở.

Tuyển người cần hắn ký tên, mua bàn làm việc cần hắn ký tên, thậm chí là thay bóng đèn, mua bút chì cũng cần chữ ký của hắn, đợi có chữ ký, công ty mới cử người đi làm.

Sau khi đàm phán mua bàn quyền, giấy tờ hắn cần ký còn nhiều hơn, hơn nữa tiêu phí cũng tăng lên gấp bội.

Nhìn hơn trăm tờ giấy này, hơn nữa phân loại còn hỗn tạp, không biết thứ nào ưu tiên ký trước, thứ nào không cần thiết, giống như tờ giấy trước mặt Trần Tự đây, hóa đơn thanh toán bút chì, cần hắn ký mới chuyển khoản cho đối phương....

"Michiko?" Trần Tự thông qua mic nói.

"Vâng! Trần tổng, ngài có gì cần phân phó sao?" Michiko cung kính hỏi.

Trần Tự chỉ mấy tờ giấy trên bàn, nhìn Michiko nói ra: "Đem những văn kiện này phân loại lại cho tôi, mấy thứ linh tinh đặt lại một chỗ, nhìn thôi đã thấy đau cả đầu."

"Vâng! Tôi hiểu rồi." Michiko tới đem tài liệu ôm đi.

Nửa tiếng sau, Michiko lại ôm tài liệu đi tới, Lần này, hơn trăm tờ giấy được nàng chia làm bốn loại, dựa theo cấp độ ưu tiên mà đặt, cái quan trọng đặt lên đầu...

"Trần tổng, xin hỏi gần đây ngài có an bài gì không, nếu có, để tôi sắp xếp hành trình cho ngài." Michiko cầm bút ký trong tay, đợi Trần Tự nói ra để sắp xếp hành trình.

"Ngày mai tôi có việc cần phải ra ngoài một chuyến, nếu có hội nghị, thông báo cho tôi biết, còn mấy ngày phía sau thì chắc ở công ty." Trần Tự suy nghĩ một chút nói ra.

"Tốt, Trần tổng, tôi biết rồi." Michiko gật đầu nói.

Nhìn Michiko rời đi, Trần Tự do dự một chút, gọi nàng lại.

"Michiko, cô không có chuyện gì bận chứ, nếu không ngay mai theo tôi ra ngoài." Trần Tự nói ra.

"A? Ngài nói tôi sao?" Michiko chỉ chỉ bản thân nói.

"Đúng vậy, không có vấn đề gì chứ?" Trần Tự nhìn Michiko nói ra.

Trần Tự mặc dù đang trưng cầu ý kiến của Michiko, nhưng nhìn ngữ khí của hắn thì không phải là hỏi, mà là mệnh lệnh.

"Không có..." Michiko chần chờ nói.

"Hỏng bét, cái tên lão bản Trung Quốc này muốn gì đây? Ngày mai dẫn ta ra ngoài làm gì, là muốn ta bồi rượu? Hắn tuy rằng tuấn tú đẹp trai, nhưng ta có bạn trai rồi, thế nhưng đi chơi với hắn cũng không mất mát gì, dù sao cũng là soái ca mà." Trong nội tâm Michiko đang tự bổ não cho mình.

"Vậy quyết định vậy đi, cô ở chỗ nào, ngày mai ta tới đón." Trần Tự nói ra.

"Tôi ở Tử Kim Hoa Viên Nhị, tòa số 5 phòng 6031." Michiko nhanh chóng báo ra địa chỉ của bản thân.

"Tốt rồi, cô đi làm việc đi, sáng ngày mai tôi gọi cho cô." Trần Tự phất tay, Michiko liền hiểu ý rời đi, quay về phòng làm việc của mình.

Hơn trăm tài liệu văn bả, Trần Tự vừa đọc vừa ký tên, thẳng đến trước khi tan ca, cũng chưa ký xong được một nửa, còn dư lại chỉ có thể để ngay sau.

"Michiko, tan ca rồi, có cần tôi đưa cô về không?" Trần Tự hỏi.

"Trần tổng, ngài đi trước đi, tôi còn chút việc cần phải làm, tí nữa sẽ về." Michiko lộ ra nụ cười sáng lạn.

"Được, cô làm việc đi, tôi đi đây, ngày mai gặp." Trần Tự phất tay, tạm biệt Michiko rồi rời đi.

Trần Tự đi rồi, Michiko nhẹ nhàng thở ra, cùng lão bản ở chung một văn phòng rất áp lực. Mấy công ty trước nàng đều trực ở đại sảnh, hay ở chung với nhân viên, chưa bao giờ ở văn phòng đơn độc.

"Sáu giờ rồi, làm gì đây?" Michiko mở ra trang web xem video, nàng chuẩn bị trước khi về, tiêu chút tiền điện của công ty rồi nói.

"A, đúng rồi..." Trần Tự đột nhiên xuất hiện trước mặt Michiko nói.

"A!" Đột nhiên nhìn thấy lão bản xuất hiện, Michiko sợ đến run người, thiếu chút nữa đái ra khỏi quần.

Michiko luống cuống tay chân tắt đi trình duyệt web, kẹp chặt hai chân, sợ bản thân lại tè ra. Nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn Trần Tự.

"Cô làm sao vậy? Tôi muốn nói với cô một chút, ngày mai ăn mặc xinh đẹp." Trần Tự mỉm cười, có cảm giác đùa dai thành công.

"Vâng!"

Qua nửa ngày sau, Michiko ngẩng đầu lên, phát hiện lão bản đã không còn ở đây. Nàng nhanh chóng chạy khỏi văn phòng, hướng buồn vệ sinh chạy tới.

Tiếng nước chảy liền vang lên, Michiko như được giải thoát. Qua vài giây sau, nàng lấy giấu lau lau phía dưới.

"Thật sự là bị hù chết mất, quá ngại đi, cũng may lão bản không nổi nhận, nếu như vì vậy mà bị đuổi việc cũng quá đen đi." Michiko một bên đeo tất chân, một bên lẩm bẩm nói.

Bị Trần Tự hù một phen như vậy, Michiko cũng không dám tiêu điện dùm công ty nữa, thu dọn đồ rồi tan ca.

Ngày hôm sau, Michiko dậy thật sớm, bắt đầu trang điểm.

"Còn mặc đẹp một chút, ta mặc cái gì mà chả đẹp."

Michiko nhìn mình trong gương, trên người nàng chỉ mặc nội y, chỗ nên lồi thì lỗi, vểnh thì vểnh, dáng người đẹp siêu cấp, nhiều một phần thì mập, mà thiếu một chút thì gầy. Nàng nhìn tiểu mỹ nhân trong gương, không khỏi lộ ra vẻ say mê.

"Đây là những thứ đàn ông muốn sao?" Tay trái của nàng chống nạnh, tay phải vuốt ve cái cổ.

"Michiko, ngươi cũng quá xinh đi, vì sao còn chưa kết hôn đây? Nếu không kết hôn, ngươi liền già rồi! ! !" Michiko chỉ mình trong gương, phồng má nói.

"Tiện nghi cho lão bản." Michiko khẽ cười một tiếng, từ trong tủ, lấy ra một chiếc váy lace màu trắng.

Michiko nhìn nhìn, rất đẹp, nàng thè lưỡi, sau đó lấy ra một chiếc áo bun màu trắng, cùng một đôi tất chân màu da.

Nàng trước mặt vào áo bun cùng tất chân, sau đó mặc chiếc váy Lace vào.

Sau đó đeo vào giày cao gót, cầm lên túi xách, chờ điện thoại của Trần Tự.

Michiko vừa nhắc đến Trần Tự, liền nhận được cuộc gọi của hắn.

"Mo shi mo shi."

"Ân, Trần Tổng, ngài tới rồi? Tốt, tôi sẽ xuống ngay đây."'

Michiko nhìn mình trong gương, hoàn mỹ. Vì vậy nàng nhẹ nhàng đóng cửa, đi xuống lầu.

Từ cửa chung cư đi ra, Michiko liền nhìn thấy chiếc xe của lão bản, quả thật chiếc xe này cũng quá dễ khiến người khác chú ý rồi.

Một chiếc Panamera phiên bả mới nhất, nụ cười của Michiko càng thêm sáng lạn.

'Oa, lão bản thật có tiền, chiếc xe này cũng phải bốn ngàn MAN đi, ta cày cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy. Nếu lão bản cùng ta...Ai nha, mắc cỡ chết đi được, Michiko, ngươi không thể, ngươi có tiểu bạn trai đang đợi ngươi ở Tokyo. Bất quá, nếu cùng lão bản phát sinh...Cũng không phải là không được." Michiko vừa nghĩ, khuôn mặt nhỏ cũng biến thành màu đỏ, hơn nữa ánh mắt cũng tràn ngập nước.

Ting ting.

Trần Tự nhìn thấy Michiko đi ra, nhìn xe của hắn xong liền ngẩng người, không khỏi có chút buồn bực, vì vậy bóp còi.

"A!"

Michiko phục hồi lại tinh thần, cúi đầu trước xe lão bản. Quá trình này tốn gần nửa phút, sau đó mới mở cửa tay lái phụ leo lên.

" Sumimasen, Sumimasen." Michiko tiếng lên xe nói xin lỗi không ngừng.

Trần Tự phát hiện, Michiko rất ưa thích nói tiếng Nhật.

"Tốt rồi, không có gì." Trần Tự nghiêng người, giúp nàng thắt dây an toàn.

Đương nhiên, quá trình này không thể tránh khỏi va chạm vào cơ thể đầy đặn của Michiko. Bất quá, Trần Tự hoàn toàn xuất phát từ một mảnh hảo tâm, hoàn toàn không có ý niệm xấu xa trong đầu.

Tuy nhiên, không biết hôm nay cái dây an toàn này có vấn đề gì, hình như là xảy ra chuyện, như thế nào thắt cũng không vào, bấm vào liệt bật ra. Chỉ việc thắt dây thôi đã tiêu tốn Trần Tự hơn năm phút đồng hồ, không chỉ Trần Tự mệt người vì nghiêng thân, mà Michiko cũng bắt đầu thở dốc, mặt đầy ửng hồng.

"Được rồi, mết chết ta mất, cái dây an toàn hôm nay hình như bãi công a." Trần Tự có chút bất mãn nói.

"Không có....Không có chuyện gì đâu, Trần tổng...." Michiko đỏ bừng cả khuôn mặt, nói.

Ánh mắt Trần Tự không tự giác liền về phía Michiko, không thể không nói, thân hình của nàng quá tốt đi, chỉ sợ cũng phải cỡ C.

"Ừ, hôm nay cô rất đẹp." Trần Tự đột nhiên tán dương.

"Vâng? Phải không? Cảm ơn Trần tổng đã khen." Michiko cao hứng không thôi.

"Tốt rồi, ngồi vững đi, chúng ta xuất phát."

Trần Tự nói xong, liền dẫm chân ga, chiếc Panamera phóng như tên lửa, chạy ra ngoài cư xá, hai giây sau, nếu có người đứng ở đây, cũng không thể nhìn thấy xe hắn rồi.