Sau khi công ty đột nhiên đóng cửa, Shibata Michiko lâm vào bế tắc nhân sinh tuổi ba mươi, liên tục tìm việc thì thất bại, tiền gửi ngân hàng cũng sắp thấy đáy. Hơn nữa còn phải bỏ tiền cho bạn trai đi học, ừ, bạn trai của nàng vẫn còn là sinh viên đấy, học ở Đại học Tokyo.
Nàng thật sự không muốn quay về.
Ở Trung Quốc làm việc tám năm, nàng đã sớm yêu quốc gia này.
Ở đây không có việc trong nam khinh nữ, trái lại rất tôn trọng phụ nữ, địa vị phái nữ ở quốc gia này rất cao, dùng một câu nói của vĩ nhân thì là gánh nửa bầu trời.
Mà ở Nhật Bản, phái nữ đi làm lại khó khăn, không chỉ không được đồng nghiệp tôn trọng, mà quấy rối tình dục ở chỗ làm cũng trở thành quy tắc ngầm. Sau khi kết hôn, nữ nhân không được tiếp tục làm việc, ngược lại phải gánh chịu công việc trong nhà, từ hầu hạ cha mẹ chồng, nấu cơm, quét dọn vệ sinh đến hầu hạ trượng phu....Đều cần các nàng đi làm.
Loại sinh hoạt này, nàng đã sớm nghe đồng học ở Tokyo nói qua, quả thật chả khác gì địa ngục. Vốn khuê mật trẻ đẹp xinh tươi, hôm nay nhìn lại, đã thành thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Ngược lại là nàng, tuy răng làm việc vất vả, nhưng tiền lương lại rất cao, không những thỏa mãn tiêu phí hàng ngày, mà lâu lâu còn mua được đồ cao cấp, hàng năm có thể tiếp kiệm không ít tiền. Nếu không phải nàng bỏ tiền ra nuôi bạn trai học đại học, thì hiện tại đã có thể mua một căn nhà ở Thượng Hải, mà chuyện này, ở Tokyo, nàng không dám nghĩ tới.
Cuộc sống Thượng Hải của nàng, được rất nhiều người hâm mộ đấy. Thế nhưng, công ty phá sản, làm cho cuộc sống của nàng lâm vào quẫn cảnh.
Ở Trung Quốc, nhất là Thượng Hải, có rất ít công ty sản xuất game, cho dù có, bọn hắn cũng không cần thư ký. Thế nhưng công ty Trung Quốc...Không biết bọn họ có dám tuyển dụng thư ký quốc tịch Nhật Bản không.
Michiko thất vọng từ một công ty bước ra, lần này lại phỏng vấn thất bại.
"Chết tiệt, vừa xinh đẹp lại tài giỏi mà không được dùng, đồ công ty không biết dùng người, Hừ!" Michiko nhăn mũi, tức giận nói.
Đi vào lối đi dành cho người đi bộ, nhìn thấy bộ trang sức trong cửa hàng, Michiko phồng miệng nhỏ lên, tự nhủ: "Tháng này còn tính mua một chiếc vòng cổ GUCCI, lại bị nhỡ rồi."
"Tiền gửi ngân hàng cũng chỉ còn hai vạn thôi." Michiko uể oải nói.
Đúng lúc này, nàng nhận được một cuộc điện thoại, mà cuộc gọi này, đúng là của Trương Hi Dao gửi tới.
"Ngài khỏe chứ, cái gì? Thật không? Thật tốt quá! Không thành vấn đề, hiện tại ta tới làm luôn, tốt ,tốt." Michiko hưng phấn cúp điện thoại.
"Được !!!" Michiko dùng sức vỗ tay.
Thật tốt quá, thật tốt qua, Michiko xinh đẹp lại có tiền mua dây chuyền rồi. Cảm ta lão bản tương lai của ta! ! ! Ngươi chính là người cứu vớt sinh mênh này, ta nhất định sẽ hảo hảo báo đáp ngươi.
Buổi chiều, Trần Tự nhìn chằm chằm vào máy tinh trong phòng, mười mã cổ phiếu hắn mua đều trăng rồi, giúp thân gia của hắn nhiều thêm mười triệu.
Tất cả mã cổ phiếu đều tăng giá, có mã tăng đến trạm trần, lúc này hắn cũng yên lòng đóng phần mền đi. Đang trong thời gian làm việc, không được làm việc riêng, hiện tại hắn đang làm việc cho mình đấy.
"Ting ting."
Điện thoại bàn trong vang phòng reo lên, Trân Tự cầm lên ống nghe.
"Ngài khỏe, Trần tổng, xin hỏi ngài có thời gian không, tiểu thư Michiko đã tới." Trương Hi Dao nói ra.
"Ngươi dẫn nàng vào đây." Trần Tự nói xong liền cúp điện thoại.
"Ài! Thư ký người khác đều 22-23 xinh đẹp đáng yêu, thư ký của ta là một bà nội trợ ba mươi."
Sinh hoạt không dễ a....
"Hy vọng không phải loại Duyệt Tuyệt Sư Thái a, bằng không ta liền nghỉ làm đấy." Trần Tự thì thào lẩm bẩm.
"Tùng tùng..."
Hẳn là Shiba Inu...Nhầm, Shibata đã đến.
"Mời vào.''
Trần Tự tắt đi phần mềm chứng khoán, ngồi ngay ngắn, cúi đầu nhìn văn kiện trong tay.
"Trần tổng, ta mang tiểu thư Michiko đến."
"Ừ...Cô là Shiba inu đi..."
Trần Tự ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nữ nhân cao khoản một mét sáu lăm, dáng người hình chữ S, tóc dài xõa vai, tướng mạo tinh xảo, làn da trắng như tuyết, mặc trên người trang phục OL màu đen, trên đùi đeo một cái tất chân màu đen xuyên thấu, thanh tú động lòng người đứng bên cạnh Trương Hi Dao.
Bất quá Shibainu...Shibata lúc này phồng miệng, vô cùng dễ thương đấy.
Trong nội tâm Michiko nổi giận, trong lòng thầm nói 'Ngươi mới là shiba inu, cả nhà ngươi mới là shiba inu, ta đây là một đại mỹ nữ, như thế nào lại là shiba inu'
"Ai nha, nói nhầm." Trần Tư ngượng ngùng nói.
''Daijobu(Không sao đâu)'' Michiko khoát tay nói.
"Tiếng Nhật của Trần tổng thật tốt." Michiko lấy lòng nói.
"Không nghĩ đến tên bại hoại này lại giỏi tiếng Nhật như vậy, xem ra về sau trao đổi với nhau thì không thành vấn đề, nhưng lúc gọi điện cần phải cẩn thận." Michiko thầm nghĩ.
"Coi như cũng được, biết một chút."
"Vậy ! Về sau làm phiền Trần tổng rồi." Michiko cúi đầu chào nói.
'A! Quên mặt áo khoác rồi, ánh nắng sẽ không phải xuyên qua chứ, nội y bên trong có bị nhìn thấy không' Michiko tràn đầy lo lắng, nàng lúc nào cũng lo này lo kia....
Trần Tự cũng khách khí: "Công ty chúng ta vừa mới cất bước, cần nhân tài như tiểu thư Michiko gia nhập."
"Ân, ngài quá khách khí rồi!" Michiko che miệng cười nói.
'A, lão bản mặc dù có chút hổn đãn, nhưng hiện tại nhìn lại rất đẹp trai, hơn nữa lại hiểu lễ phép, quan trọng nhất là nhiều tiền, thật muốn làm....Ai nha, Michiko, ngươi là nữ nhân đã có bạn trai, hơn nữa lão bản còn trẻ như vậy...Rất đẹp trai!' Trong nội tâm Michiko bắt đầu nổi máu mê trai.
"Ừ, Trương tổng, ngươi đi làm việc đi, ta cùng Michiko trao đổi một chút.''
"Tốt, Trần tổng."
Trương Hi Dao rời đi, Trần Tự chỉ vào các ghế trước mặt nói: "Ngươi ngồi xuống đi."
Michiko có chút cậu nệ ngồi xuống trước mặt Trần Tự, hai tay nàng để nơi bụng, hai chậm chụm lại với nhau. Tư thế ngồi của nàng không có chỗ nào để chê, rất chuyên nghiệp.
"Ừ, tiểu thư Michiko, mọi thủ tục hợp đồng đều xong chưa?"
Trần Tự lấy ra CV của Michiko, cúi đầu xuống xem.
"Ân! Đa tạ Trần tổng quan tâm, thủ tục của tôi đã làm xong."
"Tiếng Trung của ngươi rất tốt đấy." Trần Tự tán dương.
"Bởi vì tôi sinh hoạt ở Trung Quốc rất lâu, hơn nữa lại rất ưa thích văn hóa ở đây, vì vậy vô cùng ưa thích học tập văn hóa cùng Hán ngữ." Quả thật nàng rất ưa thích văn hóa Hoa Hạ.
"Tiểu thư Michiko không có ý định kết hôn sao?" Trần Tự hỏi.
Nữ nhân ba mươi tuổi chưa kết hôn, thật sự rất hiếm gặp đấy.
"Chưa a, ta có bạn trai, nhưng hắn vẫn còn đang đi học ở Đại học Tokyo." Shibata gật đầu nói.
"Đại học? Là nghiên cứu sinh?"
Trần Tự có chút kinh ngạc, như vậy tuổi tác của hai người cũng phải chênh lệch rất lớn đi, hơn nữa đại mỹ nữ Shiba In....Shibata này ưa thích nuôi chó nhỏ?
"Là sinh viên." Shibata có chút xấu hổ nói.
"A, ha ha ha, rất tốt, rất tốt." Nụ cười của Trần Tự lúc này có chút lúng túng.
"Tính chất công việc của công ty chúng ta ngươi cũng biết rồi, cần ngươi hiểu biết phụ trách." Trần Tự nói xong, chỉ gian phòng bên cạnh: "Bên này là phòng thư ký, ngươi về sau làm việc ở đây."
"Vâng!"
"Về sau ngươi phụ trách sắp xếp lịch trình của ta, an bài hội nghị cùng ghi chép, hơn nữa có chuyện quan trọng phải kịp thời báo cáo." Trần Tự phân phó.
"Vâng!"
"Vậy trước tiên như vậy đi, ngươi đi làm việc của mình đi, có gì không hiểu, đi hỏi người khác." Trần Tự nói ra.
"Vâng!"
Quả là niềm vui ngoài ý muốn mà, tủy rằng thư ký hơi lớn tuổi, nhưng lại được cái đáng yêu đấy! Nghĩ tới đây, Trần Tự lộ ra nụ cười đầy thâm ý.