Dương Đào hai ngày nay làm việc không có tinh thần, đi làm cũng hay thất thần, các đồng nghiệp tuy rất quan tâm đến nàng, nhưng cũng không giúp được gì, đây là tâm bệnh.
Thời điểm Dương Đào vừa ra trường cũng có bạn trai, vốn đã đến giai đoạn tiến thêm một bước, thế nhưng nàng phát hiện đối phương đã kết hôn, hơn nữa hài tử còn đi học. Coi như nam nhân này nguyện ý vì nàng mà ly hôn, nàng cũng không chấp nhận.
Dương Đào không ngốc, nam nhân này hoàn toàn muốn đem nàng coi làm tình nhân ,cùng nàng nói chuyện kết hôn là lừa gạt, cũng may nàng kiên trì kết hôn xong mới cho, bằng không...
Tuy rằng Dương Đào kịp thời phát hiện ra chân tướng, nhưng nàng đối với nam nhân càng thêm sợ hãi.
Cùng Trần Tự quen biết một ngày, Dương Đào phát hiện mình có cảm giác với hắn, thế nhưng mà, đối phương trước kia đã kết hôn...
Dương Đào đã qua ba mươi, đã không còn là tiểu cô nương, cũng không thể về sau không kết hôn được, nhưng mà, nàng thật sự sợ hãi bản thân bị lừa gạt.
Hai ngày nay, Dương Đào đã nhiều lần muốn xóa bỏ Wechat cùng số điện thoại của Trần Tự, nhưng cuối cùng cũng không xuống tay được. Khả năng cao là nàng vì chính mình, hay vì Trần Tự cho thêm cơ hội nữa.
"Chiều ngày hôm nay, 5:30 ở quán cà phê Bán Đảo, không gặp không về."
Dương Đào soạn xong tin nhắn, ấn vào gửi đi. Tin nhắn này nàng gửi tới Trần Tự đấy, nàng còn muốn nói mấy lời trước mặt Trần Tự làm rõ ràng.
Trần Tự quay về công ty nhận được tin tức của Dương Đào, hắn mở ra Wechat nhìn qua, nguyên lai hẹn buổi chiều đi uống cà phê đấy.
"Dương Đào? Ta còn nghĩ rằng không còn cơ hội, không nghĩ tới vẫn còn hi vọng." Khóe miệng Trần Tự nhếch lên, vui vẻ mỉm cười.
Buổi chiều 5 giờ, Trần Tự tới quán cà phê Bán Đản trước nửa tiếng, thời điểm đến đây hắn còn tiện đường mua một bó hoa hồng, đây chuẩn bị tặng cho Dương Đào đấy.
Sinh ý quán cà phê không tệ, bàn trống trong tiệm cũng không còn nhiều lắm.
Trần Tự chọn đại một chỗ, vị trí này không được tốt lắm, nhưng đối diện cửa ra vào, Dương Đào tiến vào hẳn có thể thấy được.
Chờ Trần Tự đem bó hoa đặt qua một bên, nhân viên phục vụ đi tới.
"Tiên sinh, ngài khỏe, xin hỏi đi mấy người?"
"Hai người, trước cho ta một ly Latté."
"Tốt tiên sinh, xin ngài chờ một chút."
Nhân viên phục vụ của cửa tiệm này là một tiểu cô nương, nhìn qua cũng khoản hai mươi tuổi. Cô nương này mặc đồng phục của quán, tuy rằng không phải rất xinh đẹp, nhưng trang điểm vô cùng nhẹ nhàng, làm cho người ta có cảm giác thoải mái.
Trần Tự ngồi hai phút, bàn bên cạnh vốn chỉ có nam tử đang ngồi, lúc này liền tới thêm một nữ nhân, nhìn ra là hẹn trước.
Theo nữ nhân càng tới càng gần, Trần Tự phát hiện, nữ nhân này khá quen mắt.
Không phải ở kiếp này, mà là ở kiếp trước.
Nhìn gương mặt của nữ nhân, càng nhìn càng thấy quen...Hình như là Tưởng Hân đóng vai Hoa Phi trong < Chân Hoàn truyện >?
Trần Tự giả bộ uống cà phê, lại đánh giá một chút, xác định đây là Tương Hân, mà không phải là người giống người.
Trần Tự lấy điện thoại ra, tìm tòi Tương Hân cùng < Chân Hoàn Truyện > phát hiện không có kết quả.
Trong lòng của hắn trầm xuống, trước có Cao Viên Viên, sau có Tưởng Hân, xem ra thế giới này không đơn giản.
Nếu như thế giới này không có phim truyền hình, như vậy nàng là ai? Dương Đào là ai? Hắn như thế nào một chút cũng không biết.
Trần Tự gãi gãi đầu, sớm biết như vậy sớm xem nhiều phim rồi, kết quả lâm vào cảnh này, trong đầu tràn đầy sương mù, thật sự làm mất mặt kẻ xuyên việt mà.
Đang lúc Trần Tự vò đầu, Tưởng Hân đi tới trước bàn nam sĩ.
Nam tử là một gã trung niên, nhìn hơn ba mươi, chỉ là tóc trêu đầu hơi thưa, rất có thể là một gã lập trình viên, hay luật sư.
Tưởng Hân mặc một chiếc vày dài Lace màu đen, hai bên có phác họa xương tuyến, nhìn qua tràn đầy phong tình. Làn váy đuôi cá, theo bộ pháp mà phập phồng lên xuống, ữu nhã không thôi.
Tưởng Hân có một cỗ khí chất ưu nhã, nhưng bên trong lại lộ ra nét hấp dẫn của người Đông Phương. Trang điểm hôm nay của nàng, quả thật khiến Tô Hạo nhìn đến ngây người, chớ nói chi đến vị nam sĩ kia.
"Xin hỏi? Ngươi là Lý Dương sao?" Tưởng Hân hơi do dự một chút, rốt cuộc vẫn hướng nam tử đầu hói hỏi.
"Là ta, ngươi chính là Phiền Thắng Mỹ, Phiền tiểu thư đi?" Nam tư đầu hói tên Lý Dương nói ra.
Hai người trao đổi một phen, Phiền Thắng Mỹ, cũng chính là Tưởng Hân ngồi xuống. (Tưởng Hân từng đóng vai Phiền Thắng Mỹ)
Nghe được cái tên Phiền Thắng Mỹ này, Trần Tự có chút suy đoán, bất quá hắn cũng không hiểu rõ thân phận của Tưởng Hân, vị vậy chuẩn bị lắng nghe bọn hắn nói gì.
"Lý tiên sinh, ngươi làm Lập Trình Viên sao?" Phiền Thắng Mỹ trước tiên mở miệng dò hỏi.
"Đúng, đúng, ta làm ở công ty XX." Lý Dương có chút ngượng ngùng gật đầu nói.
"Công ty XX? Hoàn toàn chưa nghe qua." Phiền Thắng Mỹ liếc mắt nói.
"Hai người đang xem mắt sao?" Trần Tự thầm nghĩ.
"Vậy tiền lương của ngươi thì sao, một tháng thu thập được bao nhiêu?"
Nếu như thu thập cao, coi như cũng có thể tiếp nhận.
"Không cao, không cao, mỗi tháng cũng được khoản một vạn." Lý Dương khiêm tôn nói ra.
Một vạn? Cũng được, hôm nay giá phòng trung bình của Thượng Hải là ba vạn một mét vuông, tiếp kiệm ba tháng liền mua được một mét.
"Vậy, Phiền tiểu thư, tiền lương của ngươi bao nhiêu?" Lý Dương có chút xấu hổ hỏi.
"Ta, ta...Khoản năm nghìn đi." Ánh mắt Phiền Thắng Mỹ có chút dao động.
"Ân, 5K a, tiền lương một tháng của chúng ta cũng không mua được một mét a." Lý Dương nhỏ giọng thầm nói.
"Ngươi nói cái gì?" Phiền Thắng Mỹ không nghe rõ lời của Lý Dương nói.
"Hặc hặc, không có gì, không có gì." Lý Dương liên tục khoát tay nói.
Trầm mặc một hồi, Phiền Thắng Mỹ còn muốn hỏi gì đó.
"Khục khục, vậy Lý tiên sinh, xin hỏi ngươi có xe không?" Phiền Thắng Mỹ trước tiên mở miệng hỏi.
Đối với vấn đề này của Phiền Thắng Mỹ, Lý Dương tựa hồ không nghe rõ, mà là dùng ánh mắt chan chát nhìn nàng.
"Này, ngươi có nghe ta hỏi không đó?"
Tâm tình Phiền Thắng Mỹ vốn không tốt, nay càng trở nên thêm hỏng bét.
Đối tượng xem mắt không phải người đẹp trai bàn bên cạnh thì thôi, đối diện lại là một nam nhân hèn mọn bỉ ôi...Khục khục, vị nam sĩ tóc thưa thớt này dùng một loại ánh mắt giao phối nhìn nàng, thật sự cũng thật là...
"A? A! Xấu hổ, ta nghe không rõ, xin hỏi ngươi có thể nói lại một lần nữa không?" Lý Dương ngượng ngùng nói.
"Khục khục, ta nói...Ngươi, có,xe, không?"
Nét mặt Phiền Thắng Mỹ trầm xuống, nhấn mạnh mỗi chữ.
Bờ môi Lý Dương khẽ nhếch lên, nửa ngày sau mới phản ứng lại: "A, ta có một chiếc, là BYD F0."
Phiền Thắng Mỹ suy nghĩ một chút, BYD F0 coi như cũng được, tối thiểu nhất cũng không phải đi xe đạp đi làm.
"BFD F0 cũng được, thuận lợi hơn đi bộ, vậy, ngươi có phòng ở không?"
So với xe, Phiền Thắng Mỹ quan tâm vấn đề này hơn, ở Thượng Hỉa, phong ở là một vấn đề rất quan trọng.
"Không có, bất quá chúng ta có thể cùng một chỗ mua nhà tra góp." Lý Dương mơ ước nói.
"Trả góp?" Phiền Thắng Mỹ hiện lên nét hổ thẹn.
"Đúng vậy a, có vấn đề giáo?" Lý Dương nghi ngờ nói.
'Vấn đề lớn a, ta tìm người khác để muốn cuột sống của mình sau này thoải mái, loại người như người còn kém yêu cầu của ta rất xa đấy?' Trong nội tâm Phiền Thắng Mỹ phàn nàn nói.
"Chuyện này...Tiền lương mỗi tháng của ta còn không đủ sài, tựa hồ không có tiền để góp a..." Phiền Thắng Mỹ có chút lúng túng.
"Như vậy a..." Nhiệt tình trong mắt Lý Dương liền hạ thấp xuống
"Vậy nhà ngươi có huynh đệ gì không, để ta nói trước, nhà ta chỉ có mình ta, ta là con một." Âm thanh Lý Dương dần dần tự tin hơn.
"Ngoài trừ cha mẹ, ta còn có một ca ca."
Phiền Thắng Mỹ quả thật không muốn nhắc đến người gia đình nàng, người nhà nàng chỉ biết kéo chân sau của nàng, nhiều năm như vậy, nàng còn chưa kết hôn, cũng là do gia đình ban tặng.
"Ca ca của ngươi...Sẽ không phải chưa kết hôn đi?" Lý Dương dần dần cảm thấy không ổn.
"Rồi rồi, kết hôn rồi." Phiền Thắng Mỹ vội vàng nói.
"Vậy trong nhà không giúp đỡ ngươi được sao?" Lý Dương hỏi.
"Trong nhà....Trong nhà ta không có tiền." Giọng nói của Phiền Thắng Mỹ nhỏ đi không ít.
'Tiền? Cho ta tiền' Đều là ta cho tên ca ca bất lực kia đấy' Trong nội tâm Phiền Thắng Mỹ giận giữ.
"Vậy sau này mua nhà rồi, bất động sản không phải muốn viết thêm tên của ngươi chứ?"
Lý Dương nhìn vào Phiền Thắng Mỹ.
"Nhất định phải ghi a!"
Phiền Thắng Mỹ tỉnh táo nói.
"Ta mua nhà, ta trả góp, ta nuôi gia đình, nhưng bất động sản còn phải đứng tên ngươi?"
Lý Dương kinh ngạc, sao lại có nữ nhân như vậy, hắn muốn tìm một người giúp đỡ sinh hoạt, không phải tìm công chúa về hầu hạ.
"Không thể động, không thể động, cáo từ ."
Lý Dương lập tức rời đi, nữ nhân này, không thể đụng a.
"A? Người nam nhân này sao lại chạy đây?"
Nhìn thấy đối tượng xem mắt bỏ đi, Phiền Thắng Mỹ ủy khuất không thôi.