Cố Quân Nhược ngồi vào bàn, Tiểu Thiền đứng bên cạnh nàng, trong tay cầm một cái chậu, bọn họ đã cân trước rồi, như cái chậu họ mang đến, hai cái chậu, không nhiều không ít vừa vặn hai cân.
Nàng tự mình kéo một túi lương thực, lúc đầu còn hơi vụng về trong việc tháo dây thừng, học cách mở túi lương thực, và chờ người đến.
Mắt của các nạn dân đều dán chặt vào túi lương thực.
Cố Quân Nhược hỏi: "Tên, quê quán, tuổi tác, trong gia đình có bao nhiêu người?"
Thấy ánh mắt hắn dán chặt vào lương thực, nàng gõ nhẹ lên bàn, "Mau trả lời, bằng không sẽ không cho lương thực."
Thanh niên mặc áo không đủ che thân tỉnh táo lại, lập tức nói: "Triệu Nhị Trụ, đến từ Triệu gia trang huyện Nghĩa, năm nay mười chín tuổi, trong nhà có cha mẹ, một em trai và một em gái, cha mẹ đã chết, em trai em gái của tôi ở đằng kia."
Người thanh niên chỉ vào hai đứa bé ở đội ngũ bên cạnh, mỉm cười nịnh nọt với Cố Quân Nhược: "Phu nhân, người xem tôi có thể nhận thay cho bọn họ luôn không?"
"Không được, bọn họ sẽ tự nhận phần của mình" Cố Quân Nhược nhanh chóng ghi nhớ, nói: "Thanh niên, hai cân lương thực."
Tiểu Thiền còn lại một bồn lương thực, thanh niên lập tức không dây dưa, mở túi lương thực vẫn luôn cầm chặt trong tay ra, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Tiểu Thiền
Tiểu Thiền đưa cho hắn hai chậu lương thực.
Người thanh niên khẽ giật mình, trên mặt nở nụ cười, lập tức vui vẻ mang theo theo túi lương thực bỏ chạy, nhưng hắn không chạy về nhà ngay mà là chạy đến bên cạnh, em trai em gái hắn cũng đã nhận được lương thực, ba người liền kết bạn cùng nhau trở về.
Giống như người thanh niên, có rất nhiều người cùng nhau rời đi, bọn họ chưa chắc là người nhà, nhưng họ là người thân hoặc đồng bọn, hai bên tin tưởng lẫn nhau, nếu đi một mình sẽ dễ bị cướp nên ai nhận xong lương thực cũng đều tụ họp lại rồi cùng nhau trở về.
Cố Quân Nhược viết rất nhanh, nàng vẫn còn sức lực nhìn bốn phía nghe ngóng, vừa nhìn ra mối nguy hiểm tiềm ẩn này, nàng liền gọi một nha dịch tới nói: "Nha môn không phải có người hỗ trợ sao, tìm ba mươi người đến, ba người một tổ, tuần tra mười con phố và con hẻm gần đây, không cho phép đánh cướp đồ ăn, làm một ngày thì một người được thêm một cân lương thực. "
Khi những người đang xếp hàng nghe thấy, bọn họ ngay lập tức hét ầm lên: "Phu nhân, ngài thấy tôi thế nào, tôi cũng làm được công việc này đó."
Những người ở phía sau không thể nhìn rõ phía trước, nhưng họ cũng nghe được, làm người tuần tra, mỗi ngày có một cân lương thực, lập tức hét lên:"Tôi cũng có thể, tôi cũng có thể, nhìn tôi, đại nhân ngài nhìn tôi đi, tôi mạnh lắm."
"Kêu bậy bạ cái gì, đó là phu nhân. "
"Phu nhân, phu nhân, phu nhân, phu nhân, nhìn tôi nè, tôi mạnh lắm!"
Gầy như cây tre, chỗ nào rắn chắc, Cố Quân Nhược hất cằm về phía nha dịch.
Nha dịch coi như lanh lợi, lập tức hét vào mặt những người ồn ào: "Các người đang la hét cái gì, các người đang hét cái gì, các người có biết người hỗ trợ là gì không? Đó cũng là một thanh niên kiệt xuất được huyện nha chúng ta tuyển ra, cho rằng ai cũng có thể làm được sao? Nếu ngươi muốn làm trợ thủ, thì cố gắng lên, đừng la hét vô nghĩa!"
Quân Nhược đợi đám đông bình tĩnh lại, sau đó lớn tiếng nói: "Tiếp theo!".
Nha dịch lập tức đi xuống tìm người.
Người hỗ trợ cần phải được cân nhắc, phải biết nhà bọn họ ở đâu, mà cũng phải quen biết lẫn nhau, dù sao người hỗ trợ cũng giúp đỡ nha dịch quản lý trị an ở địa phương.
Sau nạn lụt, ngay cả huyện úy và bọn nha dịch đều đói đến vàng vọt, chớ đừng nói chi là nhóm người hỗ trợ, bọn họ cũng đang xếp hàng chờ nhận lương thực cứu trợ.
Cho nên, nha dịch cũng không đi xa, chỉ cầm chiêng trống đánh vài cái rồi hét lên: "Người hỗ trợ của nha môn huyện, có trong đám người thì bước ra khỏi hàng, nhanh lên, nhanh lên!"
Những người xếp hàng do dự một lát, mặc dù họ không biết nha dịch gọi bọn họ làm gì, nhưng là người hỗ trợ, họ đã quen với việc nghe lệnh của nha dịch, mặc dù họ đã xếp hàng thật lâu, cũng đã gần đến lượt bọn họ, nhưng bọn họ vẫn đi ra khỏi hàng, chỉ là có chút ủ rũ.
Một lúc sau, có hơn mười người bước ra khỏi đội ngũ, đi về phía trước, đứng trước mặt đám người.
Nha dịch tỏ vẻ bất mãn hỏi: "Tại sao chỉ có mấy người các ngươi? Mấy người Triệu Siêu đâu?"
"Bọn họ sớm chạy ra ngoài, nói nội thành sống không nổi nữa, phải ra ngoài kiếm ăn, nhà của chúng ta đều trông cậy vào ta đây, nên mới không đi. "
"Nếu còn có người ở trong thành thì nhanh đi tìm đi, phu nhân muốn dùng các ngươi, một ngày một cân lương thực. "
Ánh mắt mọi người hơi sáng lên, lập tức hỏi: "Vậy lương thực cứu tế của chúng ta thì sao?"
"Vẫn phát chứ sao."
Lập tức có người nói: "Ta biết, mấy người Ngũ Căn ở phía sau nè, ta sẽ gọi bọn họ." "
"Nhanh đi, nhanh đi. "
"Phu nhân muốn bao nhiêu người?"
"Ba mươi. "
"Người hỗ trợ ở trong thành chắc chắn không đủ, Trường Quế ca, đường đệ ta cũng lớn, nhân phẩm cũng không tệ, thông minh chịu nghe lời, lại biết ... chút quyền cước."
Nha dịch trầm ngâm hỏi: "Biết lần này tìm các ngươi làm gì không?"
"Chúng tôi chỉ là người hỗ trợ, dù sao cũng chỉ tuần tra và duy trì trật tự, bắt trộm này kia là chuyện của các ca ca."
Nha dịch hài lòng gật đầu, nói: "Lần này ta yêu cầu các ngươi đi tuần tra, một đội ba người, chỉ cần tuần tra mười đường tắt quanh đây, nhìn những người nhận lương thực cứu trợ trở về an toàn, nếu gặp phải có người cướp bóc, thì phải hét lớn lên, đừng có ngu ngốc xông lên biết không?"
Hắn nói: "Một cân lương thực không đáng đâu."
Tang Cát đồng ý.
Phía trước cửa huyện nha có một hàng dài mười một người, cho nên tốc độ rất nhanh, người phía sau bước nhanh về phía trước, thấy người trước mặt thật sự lấy được lương thực, túi lương thực còn lại trên mặt đất nhìn không nhiều lắm, nhưng cửa chính nha môn huyện phía sau bọn họ vẫn luôn có người ra ra vào vào bổ sung lương thực cho đội ngũ.
Bởi vì cổng chính của nha môn huyện tương đối cao, người ở phía sau cũng mơ hồ có thể nhìn thấy động tác của bọn họ, nói thật, trong lòng có chút thả lỏng, nhìn lương thực vẫn còn rất nhiều, hẳn là đủ cho bọn họ.
Đội ngũ càng lúc càng ngắn, người ở phía sau càng ngày càng hưng phấn, nhìn chằm chằm phía trước.
Lúc này, Hàn Mục phái người niêm phong ba cửa hàng gạo của Diêu gia cũng rất kích động.
Chỉ là phía sau cửa hàng gạo có không ít lương thực tồn kho, nhưng chỉ có một lượng nhỏ lương thực được tung ra phía trước, bán với giá cao.
Nhìn nhà kho bị cưỡng chế mở ra, Hàn Mục mím môi, vung tay lên nói: "Đây đều là chứng cứ, tất cả sẽ mang về nha môn huyện cất giữ."
Bọn nha dịch sớm đã đói meo, Hàn Mục ra lệnh, bọn họ lập tức xông lên phía trước.
Tiểu nhị ở cửa hàng gạo nào chịu, đồng loạt ùa ra ngăn lại, bọn họ còn rút trường côn ra.
Diêu gia có lẽ cũng sợ dân chạy nạn tấn công cửa hàng gạo, cho nên mỗi cửa hàng gạo đều có rất nhiều tiểu nhị, ngoài cây gậy dài đánh người, thậm chí còn có vài thanh đao.
Thấy bọn họ rút đại trường đao ra, Hàn Mục cau mày, trực tiếp bước tới lướt qua nha dịch, đá người vừa lao lên phía trước, xoay người giật lấy cây trường côn trong tay người bên cạnh, cây gậy kia giống như một thanh trường kiếm trên tay hắn, linh hoạt đánh vào cổ tay, vai, lưng, eo và chân của vài người, đồng thời đánh mấy tên tiểu nhị xông lên khiến bọn họ vứt bỏ vũ khí trong tay, ôm tay rồi ngã xuống đất ......
Tiểu Bắc thậm chí còn không bước tới, ở bên cạnh vỗ tay, "Nhị lang lợi hại!"
Hàn Mục tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi rảnh quá nhỉ, sao còn không mau tới trói người lại."