Hàn Mục tốt xấu gì cũng là một huyện lệnh, ở huyện Nghĩa này quan là lớn nhất, hắn muốn mua lương thực, còn là mua lương thực cứu trợ, tự nhiên không có khả năng tự mình đi tìm Diêu gia, thậm chí cũng không có ý định tự mình ra mặt nói chuyện với Diêu gia.
Hắn rất ngạo mạn vẫy tay gọi Triệu chủ bộ tới, ra lệnh: "Đi gọi quản sự hoặc là ông chủ của Diêu gia tới, nói huyện nha muốn mua lương thực, bảo bọn họ đến thương lượng giá cả.”
Hắn nói: "Giảm giá xuống một chút, để mua được càng nhiều lương thực càng tốt."
Cố Quân Nhược ở một bên nghe, bổ sung thêm: "Sau khi đàm phán giá tiền xong thì về báo cáo, phải có huyện lệnh phê duyệt mới được.”
Hàn Mục nhìn nàng một cái, cảm thấy quá phiền toái, nhưng bởi vì Triệu chủ bộ cùng người ngoài vẫn còn ở đây, hắn không có phản đối lời nói của nàng.
Chờ Triệu chủ bộ đi rồi hắn mới hỏi: "Tại sao phải phiền toái như vậy? Loại chuyện nhỏ này thì một chủ bộ như y vẫn có thể làm mà?”
Cố Quân Nhược: "Ta cảm thấy y không làm được."
Triệu chủ bộ thật đúng là làm không được, y mang theo người đi Diêu gia một chuyến, sau đó bị người khách khí tiễn ra ngoài.
Y đen mặt trở về, nói với Hàn Mục: "Diêu lão gia không có ở nhà, quản sự Diêu gia nhất thời không làm chủ được, nói phải chờ Diêu lão gia trở về rồi nói sau.”
Cố Quân Nhược nhìn về phía Hàn Mục, vẻ mặt quả nhiên, không ngoài dự liệu của ta đúng không?
Hàn Mục híp mắt, "Ông ta không có ở đây, vậy đi đâu rồi?”
"Nói là xuống nông thôn thu lương thực.”
Hàn Mục vừa nghe, có chút tức giận, "Ở huyện Nghĩa thu mua lương thực sao?”
Triệu chủ bộ không nói chuyện.
Hàn Mục tức giận đến mức mũi muốn bốc khói, hắn xoay hai vòng tại chỗ, vung tay lên, hét lớn một tiếng, "Tiểu Bắc!”
"Dạ có!" Tiểu Bắc lập tức chạy ra, ánh mắt khắc chế lại ngầm chờ mong nhìn Hàn Mục, "Nhị Lang, có phải muốn đánh đến tận cửa không?”
"Không sai, ngươi dẫn thêm mấy người, ta cũng không tin, Diêu lão gia kia sẽ không ở nhà!”
Triệu chủ bộ nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, vội vàng muốn ngăn lại, "Không thể nha huyện lệnh, cái này... Không có tiền lệ nha.”
"Làm việc còn phải có tiền lệ sao?”
"Đương nhiên... " Y còn chưa dứt lời, Hàn Mục đã nói: "Được, vậy ta mở tiền lệ là được rồi.”
"Mở cái này cũng không tốt." Thấy Hàn Mục nghe không vào, Triệu chủ bộ mệt tâm hết sức, không khỏi quay đầu kêu Cố Quân Nhược đang đứng trên bậc thang, "Phu nhân, ngài nói một câu đi.”
Cố Quân Nhược nói: "Nếu Diêu lão gia không có ở đây, vậy thì đi cửa hàng lương thực Diêu gia đi, ông có biết kho lương thực nhà bọn họ ở nơi nào không?”
Ánh mắt Triệu chủ bộ trừng như muốn rớt ra ngoài, vẻ mặt kinh nghi bất định, "Thái thái muốn làm gì sao?”
Cố Quân Nhược và Hàn Mục nói: "Bây giờ ông đi viết công văn, hạ lệnh, từ lúc này trở đi, giá lương thực trong huyện không được cao hơn cùng kỳ năm trước ba lần.”
Nàng nói: "Huyện lệnh có trách nhiệm bình ổn giá cả, thời điểm thiên tai mà Diêu gia tăng giá lương thực trên phạm vi lớn như vậy vốn là vi phạm pháp luật, ông mang theo nha dịch trực tiếp niêm phong cửa hàng lương thực cùng kho lương thực của Diêu gia đi.”
Là vi phạm pháp luật, nhưng dưới thế đạo này, ai lại đi truy cứu chứ?
Cố Quân Nhược nhìn về phía Triệu chủ bộ, hỏi: "Diêu gia ở huyện Nghĩa có mấy cửa hàng lương thực? ”
Triệu chủ bộ thật thà: "Ba cái.”
"Rất tốt, mang theo nha dịch nhận đường, trực tiếp kê biên tài sản ba nhà.”
Hàn Mục tuy rằng nóng lòng muốn thử, nhưng vẫn có chút chần chờ, "Ta tới cửa thăm người thì thôi đi, cướp đồ không tốt đâu đúng không?”
Cố Quân Nhược nói: "Đây không phải là cướp đồ, mà là thu thập vật chứng, đồ vật trong cửa hàng lương thực đều là chứng cứ ông ta đầu cơ tích trữ, bán lương thực với giá cao.”
Hàn Mục nháy mắt mấy cái, hỏi: "Cũng là cướp mà, à không, là lấy đồ không cần trả?”
Cố Quân Nhược nói: "Vậy phải xem Diêu gia lựa chọn như thế nào, còn có lương tâm của chàng.”
Hàn Mục: "Lương tâm của ta đương nhiên là rất lớn.”
Hắn thăm dò đi về phía trước hai bước, "Vậy ta đi nhé?”
Cố Quân Nhược gật đầu.
"Ta đi thật đó nha?" Hàn Mục lại dịch thêm hai bước nữa quay đầu lại hỏi.
Cố Quân Nhược tiếp tục gật đầu.
"Ta thật sự dẫn người đi niêm phong cửa hàng gạo và lấy lương thực đó?”
Cố Quân Nhược nhìn Hàn Mục cứ chàng ràng không đi, im lặng không nói gì.
Lần này Hàn Mục rốt cuộc không hề quay đầu lại, trực tiếp sải bước rời đi, "Ta đi chọn người ngay đây.”
Lúc này Cố Quân Nhược mới nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Triệu chủ bộ há to miệng, một lát sau co chân muốn đuổi theo Hàn Mục, Cố Quân Nhược lại gọi y lại nói, "Triệu chủ sổ, phía trước có nhiều dân chạy nạn như vậy, chúng ta cùng đi cứu trợ thiên tai đi.”
"Nhưng phu nhân, Huyện lệnh hắn ..."
"Hắn là quan phụ mẫu huyện Nghĩa, chuẩn bị lương thực cứu tế cho huyện Nghĩa chính là trách nhiệm của hắn, Triệu chủ sổ không cần lo lắng, đúng rồi, huyện lệnh đi gấp quá, chưa kịp nghĩ ra thông báo, thông báo niêm phong này ông viết đi.”
Dứt lời liền dẫn Triệu chủ bộ vào đại sảnh, sau đó lấy bút nhanh chóng viết một phần thông báo sau đó giao cho bút Triệu chủ bộ, "Sao chép thành hai phần đi.”
Triệu chủ bộ sững sờ đưa tay tiếp nhận, sao chép xong mới phát giác không đúng, "Phu nhân, chữ này của ngài viết thật đẹp, nếu đã viết ra thông báo, vì sao không trực tiếp dùng luôn, mà lại bảo ta chép lại một bản nữa?”
Cố Quân Nhược cầm hai bản thông báo đã chép xong, lấy quan ấn huyện lệnh của Hàn Mục, rầm rầm đóng dấu lên trên, đưa thông báo đã đóng dấu xong cho y mới nói: "Bởi vì ta chỉ là phụ tá của huyện lệnh, ngài mới là chủ bộ của huyện Nghĩa.”
Có bản lĩnh, ngài buông quan ấn của huyện lệnh trên tay xuống rồi hãy nói lời này nha.
Cố Quân Nhược đưa hai bản thông báo cho nha dịch, "Một phần dán lên tường thông báo bên ngoài, một phần dán ở ngoài cửa thành, phái hai người biết chữ canh giữ thông báo, nếu có người hỏi, phải tuyên đọc giải đáp nghi vấn cho dân chúng.”
Nha dịch tiếp nhận, đáp một tiếng "Vâng".
Triệu chủ bộ vẫn có chút hoảng hốt, y không khỏi mở miệng khuyên nhủ: "Phu nhân, các huyện nha của chúng ta tính hết đã có bốn mươi người, mà mặc kệ là Tằng gia hay là Diêu gia, hạ nhân tá điền vô số, từ ngữ ngài diễn đạt nghiêm khắc như thế, chỉ sợ mọi chuyện sẽ loạn lên hết."
Cố Quân Nhược liếc Triệu chủ bộ một cái rồi nhìn về phía Tiết huyện úy không biết đi tới từ khi nào, đang đứng ở cửa nghe bọn họ nói chuyện, "Tiết huyện úy nghĩ sao?”
Tiết huyện úy vẻ mặt chính trực, "Huyện lệnh và phu nhân đều là theo luật mà làm, có gì phải sợ chứ?”
Hắn nói: "Trong nhà bọn họ mặc dù có hạ nhân và tá điền, nhưng huyện lệnh vẫn là quan phụ mẫu của bọn họ, hơn nữa bên ngoài nhiều dân chúng huyện Nghĩa như vậy, bọn họ cảm niệm đại đức của huyện lệnh, đều trở về đứng về phía huyện lệnh.”
Trong mắt Cố Quân Nhược lóe lên hào quang, gật đầu nói: "Không sai.”
Cố Quân Nhược nói: "Đi đi, chúng ta đi ra ngoài hỗ trợ.”
Nhân thủ của bọn họ không đủ, vừa phải di chuyển lương thực, vừa phải gọi là lương thực, còn phải nhanh chóng ghi nhớ tin tức hộ tịch của người tới, càng phải duy trì trật tự, tốc độ còn không thể chậm.
Cố Quân Nếu đi ra khỏi đại môn huyện nha, giương mắt nhìn nạn dân không nhìn thấy đầu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau khi nhìn một chút chỉ một vị trí bên cạnh cửa huyện nha nói: "Lại chuyển hai cái bàn nữa, tăng thêm hai đội, Tiết huyện úy đến giúp ta nhé?”
Tiết huyện úy kinh ngạc nhìn nàng một cái, gật đầu đồng ý.
Dọn hai cái bàn ra, người trong huyện nha chuyển lương thực lập tức chuyển lương thực đến nơi đó, có dân chúng xếp hàng ở phía trước nhìn thấy rục rịch, cho nên gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ.
Vừa thấy Cố Quân Nhược vẫy tay với bọn họ, có nạn nhân có tốc độ nhanh lập tức co cẳng xông lên, đoạt lấy vị trí người đầu tiên.
Hai cái bàn bên kia trong nháy mắt đứng đầy người, nha dịch duy trì trật tự hét to để cho bọn họ xếp hàng, sau đó đi đến đội ngũ khác tìm thêm người tới.