Chương 23: Vật chứng

Tiểu Bắc lập tức tìm một sợi dây trói bọn họ lại với nhau, khi thấy bọn họ la hét ầm ĩ, liền tiện tay túm lấy góc áo của bọn họ dồn vào trong miệng.

Bọn tiểu nhị bị nghẹn tới mức ứa nước mắt, lại không kêu được.

Hàn Mục duỗi tay sờ sờ lương thực trong kho, lông mày nhíu lại, "Bên ngoài có người chết đói, rõ ràng vẫn còn nhiều lương thực như vậy, tại sao bọn họ vẫn định giá lương thực cao như vậy?"

Nó cao gấp mười tám lần bình thường.

Cho dù Hàn Mục là một tên ăn chơi, hắn cũng biết tính toán, nghĩ đến một con ngựa hắn muốn mua, ban đầu chỉ có một trăm lạng, nhưng kết quả là, một tên gian thương ác ý tăng giá biến thành một ngàn tám trăm lạng, vậy thì hắn thật sự có thể tức giận đến mức giết người.

Hộ Phòng đi theo Hàn Mục ghi chép cũng không nghĩ tới, nghĩ đến tiểu nhi tử nhà hắn đã chết đói hai ngày trước, liền bật khóc, quay người chạy về phía trước.

Hàn Mục giật mình, vội vàng đuổi theo: "Ngươi chạy cái gì?"

Thủ hạ đi theo Hàn Mục ghi chép tay trói gà không chặt lại chạy rất nhanh, sau đó chui vào quầy phía trước cửa hàng gạo lục tung lên.

Hàn Mục thấy hắn không phải muốn chạy đi truyền tin hay gì đó tương tự, mới thở phào nhẹ nhõm, bước nhanh về phía trước, "Ngươi tìm cái gì?"

"Sổ sách," Người ghi chép lau nước mắt một cái, ngước đôi mắt đỏ lên nói: “Đại nhân muốn định tội của bọn họ thì phải lấy sổ sách!”

"Định tội?" Hàn Mục khẽ cau mày, "Cố ...Phu nhân không phải nói việc này rất khó định tội ư? Chúng ta có thể nắm đằng chuôi của bọn họ, khiến bọn họ bán lương thực cho chúng ta thì được rồi."

Người ghi chép sau khi sững sờ một lúc, ánh mắt hắn ta càng đỏ hơn, cuối cùng hắn ta nghiến răng nói: "Vậy cũng cần một quyển sổ sách, như vậy phần thắng của đại nhân và phu nhân sẽ lớn hơn."

Hàn Mục suy nghĩ một hồi, lập tức nói: "Đúng vậy, cần phải có sổ sách, Tiểu Bắc, mau tới tìm sổ sách!"

Hàn Mục cũng đi theo đi tìm, nhưng hắn không giỏi chuyện tìm kiếm này chút nào, cho nên sau khi lật qua lật lại xem, hắn liền buông tay, chạy về phía kho hàng phía sau.

"Sổ sách rất quan trọng, lương thực, à, không, vật chứng cũng rất quan trọng, người đâu, mau chất hết vật chứng trong khố phòng lên xe mang về huyện nha đi."

Nha dịch đang lục lọi xung quanh nghe xong, lập tức cao giọng đáp lại, một người một túi liền khiêng ra bên ngoài, đây đều là lương thực nha.

Nha dịch đang xách bao lương thực quay đầu trở lại muốn đi ra ngoài, thì gặp một đồng liêu đang xách túi lương thực, lập tức giữ chặt hắn ta, "Diêu Tường, sao lại là ngươi?"

Hắn ta hạ giọng nói: "Đây là cửa hàng gạo của nhà tộc trưởng ngươi."

Diêu Tường cụp mắt xuống nói: "Đó là nhà tộc trưởng chứ không phải nhà ta."

Hai mắt hắn ta hơi đỏ, thấp giọng nói: "Hai ngày trước mẫu thân đói bụng đến mức ngã xuống đất không tỉnh dậy nữa, hôm qua đã vội vàng chôn cất, trước đó ta đã tới trong tộc mượn lương thực, bọn họ cho mượn ta năm cân, nói ta thật sự không vay nổi, nên ta lấy hai mẫu ruộng trong nhà thế chấp cho bọn họ."

Nha dịch giáp chết lặng, "Năm cân lương thực mà muốn hai mẫu ruộng tốt của ngươi? Đây là bọn họ điên rồi, hay là ngươi điên rồi?"

Diêu Tường đỏ mắt nói: "Vậy thì cũng phải tìm cách sống sót, đáng tiếc ta về thì đã muộn, ta vừa ôm lương thực về đến nhà, mẫu thân của ta đã ngã xuống đất."

Hắn ta quay đầu nhìn về phía nhà kho, trong miệng đắng chát, "Thật sự không ngờ trong kho lại có nhiều lương thực như vậy, bọn họ định giá lương thực là 180 đồng một đấu, ta còn tưởng là bởi vì không có lương thực, cho nên mới có thể hù dọa những người không có tiền, nhưng không ngờ ......."

"Không ngờ không phải là không có lương thực, mà là đang trữ hàng đầu cơ." Hàn Mục một tay xách theo một túi lương thực đi ra, mặt trầm như nước, hắn sức lực lớn, có thể dùng một tay ném túi lương thực lên xe, hắn nâng cằm lên nói với hai người: "Đừng tán gẫu nữa, nhanh lên, khiêng xong nhà này chúng ta còn phải đi nhà tiếp theo, phái những người này đưa lương thực quay về nha môn huyện, lại dẫn thêm nhiều người tới đây.”

Hàn Mục suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bảo Tiết huyện úy tự mình đưa người tới."

Nha dịch đáp lại một tiếng, sau đó tăng nhanh tốc độ vận chuyển.

Chẳng mấy chốc, bốn xe lương thực đã được chất xong, Hàn Mục không để ý đến những người đang bị trói ở hậu viện, lập tức chia quân thành hai nhóm, một nhóm niêm phong cửa hàng gạo, một nhóm thì hộ tống lương thực trở về.

Hôm nay trong cửa cửa hàng gạo không có một vị khách nào, vì vậy tiểu nhị hộ vệ cũng không có nhiều.

Từ hôm qua, mọi người đều bàn tán về việc nha môn huyện phát thóc, cho nên làm gì có ai tới cửa hàng gạo mua lương thực nữa? Trong thành, chỉ cần có người còn thở, chỉ cần không giống tiểu nhị không đi được, những người còn lại đều xếp hàng đi nhận lương thực cứu tế.

Nói thật, trong cửa hàng gạo của bọn họ cũng có tiểu nhị đi, nhà đông người, mặc dù bọn họ vẫn luôn có việc làm, nhưng cũng không được phân chia nhiều lương thực, bọn họ vẫn sẽ bị đói.

Điều này khiến cho hoạt động đột kích cửa hàng của Hàn Mục diễn ra đặc biệt thuận lợi, bắt đầu từ cửa hàng gạo khống chế mọi người, để không có người nào báo tin cho Diêu gia biết.

Lúc đi ra, mấy cửa hàng gần đó đều không có người, cho nên bọn họ thuận lợi chất lên xe rời đi.

Rời khỏi con đường này, ai biết lương thực trong tay bọn nha dịch là ở đâu ra chứ?

Ít nhất hiện tại tiểu thiếu gia của của Diêu gia là Diêu Quý Bạch vẫn chưa nhận ra lương thực chuyển tới trước mặt là được vận chuyển từ cửa hàng gạo của nhà bọn họ.

Trông thấy Diêu Quý Bạch, Diêu Tường cúi đầu, tay nắm chặt túi lương thực, đuổi xe bò lướt qua bọn họ.

Diêu Quý Bạch dừng bước, quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, khó hiểu nói: "Nhạc Gia có biệt viện hoặc là thôn trang ở bên cạnh ư? Tại sao là lại vận chuyển lương thực từ nơi này?"

"Có một cửa hàng ở đây, hoặc là từ cửa hàng chuyển tới."

"Nhạc Gia có cửa hàng gạo ở bên cạnh?"

Cái đó không đúng, nhưng Diêu Quý Bạch không suy nghĩ nhiều, hắn ta không ngờ nha môn huyện lại dám tịch thu cửa hàng gạo của nhà hắn.

Cho nên, hắn ta tiếp tục thoải mái nhàn nhã đưa người đến cửa cửa hàng gạo.

Chờ đến cổng lớn của cửa hàng gạo rộng mở, hắn ta nhấc chân đi vào, vừa vào cửa liền nhịn không được chau mày.

Không có ai trong cửa hàng, hơn nữa quầy hàng còn rất lộn xộn, và quan trọng nhất là lương thực được đặt trên kệ và trên sàn nhà đều đã biến mất.

Quản sự đi cùng hắn ta thoạt nhìn đã biết có chuyện không ổn, hét lớn, "Nguy rồi, cửa hàng gạo của chúng ta bị cướp." "

Quản sự vừa chạy ra phía sau, vừa gọi thủ hạ, "Nhanh đi báo quan!"

Chờ chạy đến hậu viện, nhìn thấy tiểu nhị bị trói thành một đoàn và ném ở hậu viện, hắn lập tức chạy tới, kéo miếng vải ra khỏi miệng họ, hỏi: "Ai cướp, có nhìn rõ người không, có bao nhiêu người, nhà kho cũng bị cướp ư?"

Khi hắn đang hỏi, Diêu Quý Bạch đã đá mở cửa nhà kho, bên trong trống rỗng, chẳng có cái gì cả.

Quản sự sắc mặt trắng bệch, gần như không thể đứng vững.

Tiểu nhị bị trói cũng thở hổn hển, vội nói: "Không phải cướp, là nha môn huyện, Huyện lệnh mới tới nói chúng ta cái gì cái gì mà, dù sao lão gia cũng đã phạm tội, đây đều là vật chứng, cho nên phải mang đi."

Tiểu nhị dừng lại một chút mới nhớ ra, "Đúng rồi, bọn họ còn tìm sổ sách."

Sắc mặt quản gia đại biến, hắn xoay người chạy sang phòng bên cạnh, cửa phòng mở ra, bên trong rất bừa bộn, phía dưới có một cái tủ mở ra, tất cả sổ sách trong đó đều biến mất.

Quản sự chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ xuống đất, "Xong rồi." "

Diêu Quý Bạch kinh ngạc không thôi, không nhịn được hỏi: "Phụ thân ta thật sự phạm tội? Phạm chuyện gì?"

Quản sự: ... Không chỉ cha ngươi phạm tội, ta cũng phạm tội.

Tất cả các sổ sách đều không còn.